“Tổ phụ, hiện tại nói những điều này có phải là quá sớm rồi hay không?”
Vân lão gia tử nhíu mày, oán trách nói: “Sớm đi đâu?”
“Mười hai tuổi, không nhỏ, qua ba năm nữa chính là cập kê, nếu đặt ở phàm tục tầm thường, chỉ sợ đều phải thương nghị hôn sự.”
“Nhưng trước mắt bước vào tu chân thì không giống, chúng ta đã lựa chọn con đường này, tự nhiên nên vì ngày sau làm nhiều tính toán.”
Vân lão gia tử vui vẻ nhận lấy món Vân Nhược Vi gắp cho mình, sau đó quay đầu, ấm giọng hỏi Vân Chi: “Khặc khặc, bình thường ngươi thích ăn gì, lần sau về nhà chơi, Vân gia gia bảo đầu bếp làm cho ngươi.”
Thích ăn món gì?
Vân Chi thật sự không chú ý tới món ăn yêu thích của mình.
Nhưng hễ là hương vị không tệ, nàng đều thích.
Ngày bình thường nàng tu luyện cũng không có ham muốn ăn uống gì nhiều, nếu đói bụng, liền nhét một viên Tích Cốc đan vào bụng.
Vân Chi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, khẽ nói: “Chỉ cần là món ngon, ta đều thích.”
Vân Nhược Vi nghe vậy, thân mật giải thích: “Ngươi không kén ăn, đến lúc đó làm mấy thứ khẩu vị ngày thường tốt là được rồi.”
Vân Nhược Vi biết, tổ phụ vốn định thừa dịp hôm nay mang Vân Chi về Vân gia chơi vài ngày.
Tiếc rằng hai ngày sau chính là chuyện xuất phát đi Lăng Tiêu kiếm trủng.
Nàng vốn phải về nhà một chuyến, trước mắt tổ phụ đã tới, Vân Nhược Vi liền tính toán thừa dịp tối nay đưa lão gia tử trở về thuận đường đi thăm nhà một chút.
Nói chung, đệ tử xuất thân từ Tu Chân giới không giống với đệ tử thế tục.
Đệ tử thế tục sau khi nhập tông môn, gần như chính là chặt đứt hồng trần, chậm rãi đoạn liên với người thân trước đây.
Nhưng các nàng xuất thân từ thế gia tu chân, có thể thừa dịp nghỉ ngày hoặc là nhàn rỗi trở về nhà thăm người thân.
Mặc dù nói người trong Tu Chân Giới đều bình đẳng, nhưng phúc lợi mà đệ tử thế gia hưởng thụ vẫn nhiều hơn đệ tử bình thường rất nhiều.
“Đã như vậy, lần sau ta sẽ tùy tiện chuẩn bị, đến lúc đó ngươi đừng nói Vân gia gia không coi trọng ngươi.”
Lão gia tử cười hiền lành, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Vân Chi, chỉ thấy nàng cười nói: “Ta mới không chê !”
“Chỉ có điều…” Vân Chi nắm chặt đũa, nhất thời có chút chần chờ.
Lão gia tử ôn thanh hỏi: “Chỉ là cái gì?”
“Sau khi đi đến Lăng Tiêu Kiếm Trủng, ta phải đi tham gia thi đấu thí luyện kiếm tu.”
“Đến lúc đó có thể thời gian rất lâu không thể trở về.”
Vân Chi nhẹ giọng nói xong, chợt cảm thấy một ánh mắt rơi vào trên người mình.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai thiếu niên đứng ở cửa.
Thiếu niên cầm đầu mặc huyền y, ánh mắt hắn lạnh lùng, sắc môi còn mang theo chút tái nhợt bệnh trạng.
Vân Chi kinh ngạc.
Chẳng phải Tam sư huynh ngất rồi sao?
Tại sao lại tỉnh rồi?
Có lẽ nhận ra Vân Chi kinh ngạc, Cố Minh Trì ở bên cạnh mất tự nhiên sờ chóp mũi, nhỏ giọng giải thích:“Cái gì kia, mới phát hiện ta cuống quít đút cho sư huynh một viên Thanh Thần đan, sau đó hắn liền tỉnh.”
Vân Chi đặt đũa xuống, có chút không yên lòng mở miệng: “Sư huynh có thể ăn Thanh Thần đan, có thể xung đột dược liệu với dược vật ta cho hắn ăn sáng nay hay không?”
Cố Minh Trì vò đầu, không chắc chắn nói: “Chắc sẽ không xung đột chứ?”
Vân Chi vẫn còn có chút lo lắng.
Thấy sắc mặt Thẩm Hoài Châu càng trắng bệch, Vân Chi và Vân lão gia tử dặn dò một tiếng, lại nhảy xuống khỏi ghế, bưng bát múc cháo sườn cho Thẩm Hoài Châu một bát.
Vân lão gia tử ở bên cạnh nhìn động tác nước chảy mây trôi của Vân Chi, gò đất giữa lông mày càng lúc càng nhăn sâu.
Hắn quay đầu về phía Vân Nhược Vi, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu tử Thẩm gia này đã kéo dài bao lâu rồi? Sao có thể để Vân Chi chăm sóc hắn chứ?”
Vừa rồi hắn ngay cả Vân Chi xới cơm cho mình cũng không nỡ, tiểu tử thối này làm sao làm được nhẹ nhàng như vậy?
Vân lão gia tử càng nhìn càng thấy khó chịu.
Vân Nhược Vi nghe vấn đề tính khí của tổ phụ nhà mình, nhất thời dở khóc dở cười: “Tổ phụ, Vân Chi nguyện ý. Mấy ngày nay thân thể Hoài Châu không tốt lắm. Trước kia lúc ta bận rộn, đều là hắn mang theo Vân Chi tu luyện.”
Vân Nhược Vi múc bát canh hạt sen cho Vân lão gia tử, trấn an nói: “Tổ phụ, không tức giận.”
Ánh mắt Vân lão gia tử rốt cục hòa hoãn một chút.
**
Vân Chi dường như không phát hiện ra ánh mắt ẩn giấu sát khí của Vân lão gia tử.
Sau khi nàng an bài thỏa đáng cho Thẩm Hoài Châu, lại kéo ghế cho Cố Minh Trì.
Cố Minh Trì có chút thụ sủng nhược kinh, vội đè tay Vân Chi xuống, thấp giọng nói: “Tự ta tới là tốt rồi.”
Tiểu sư muội chẳng lẽ không nhìn thấy sao?
Ánh mắt Vân gia gia cũng có thể chém bọn họ.
Nếu để sư muội bận rộn, chỉ sợ ngày mai Vân lão gia tử sẽ mang theo hành lý vào ở Đệ Thập Phong.
Vân Chi đứng ở một bên, nhìn động tác cứng ngắc của thiếu niên, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Ngay khi nàng đứng tại chỗ hết đường xoay xở, Vân lão gia tử phía sau lại nhịn không được lên tiếng: “Hoài Châu, thân thể ngươi có khỏe không?”
Thẩm Hoài Châu lễ phép gật đầu: “Đa tạ Vân gia gia quan tâm, Hoài Châu thân thể còn tốt.”
Thiếu niên hiếm khi nghiêm túc như vậy khiến Vân lão gia tử có chút không thích ứng.
Cái này… Cái này hắn cũng không phát huy được.
Vân lão gia tử hắng giọng, cầm lấy đũa công ở bên cạnh, gắp cho Thẩm Hoài Châu một đũa ngó sen xào giòn.
“Hoài Châu, lần trước gặp ngươi, ngươi còn là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, trước mắt lại lớn như vậy. Đã lâu không gặp, Vân gia gia rất nhớ ngươi.”
“Đến đây, ăn ngó sen.”
Vân Chi nghe thấy hai chữ cuối cùng trợn to mắt.
Ừm, hình như Tam sư huynh không thích ăn nhất chính là ngó sen.
Vân Chi cho rằng Thẩm Hoài Châu sẽ từ chối, nhưng y chỉ cười nhạt một tiếng, tiếp nhận ý tốt của Vân lão gia tử.
Hắn bất động thanh sắc ăn xong ngó sen trong bát, lập tức cầm lấy đũa bên cạnh bát, gắp một miếng măng hấp dầu cho Vân lão gia tử.
“Đa tạ Vân gia gia quan tâm. Ta từng nghe sư tỷ nói, ngài thích ăn nhất là măng hấp này. Ngài ăn nhiều một chút.”
Vân lão gia tử cắn chặt răng mấy phần.
Vân Nhược Vi ở bên cạnh quay đầu lại, cố gắng nén cười.
Vân Diệp ngồi lại vị trí cũ, nàng ngẩng mặt lên, giọng điệu ngây thơ: “Thì ra Vân gia gia thích ăn măng khói ư! Ta cũng gắp cho ngài!”
Vân Nhược Vi rốt cuộc không nhịn được, “Phốc phốc” cười ra tiếng.