Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 87: Vân gia gia dặn dò

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Chi kinh hãi toát mồ hôi lạnh, lúc lấy lại tinh thần, Vân Chi vẫn đang nghĩ lại.

Chẳng lẽ thật sự bởi vì một đĩa mứt hoa quả kia, sư huynh mới có thể bị tức đến hàn khí rót vào, lại hôn mê bất tỉnh?

Vân Chi mặc y phục đệ tử mùa hè vừa nhẹ vừa mỏng, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nửa ngày nghĩ không ra.

Cố Minh Trì thấy Vân Chi rối rắm, lên tiếng nói: “Sư muội đi dùng bữa trước, ta đưa Tam sư huynh trở về.”

Vân Chi vội vàng dừng tay, nói: “Không cần, ta đi cùng ngươi.”

Ngày thường luôn chiều Vân Chi nhưng Cố Minh Trì lần đầu cự tuyệt: “Không được.”

“Ta đưa Tam sư huynh là được.”

Vân Chi chối từ không được, hơn nữa hôm nay còn có Vân gia gia, nàng ta xoắn xuýt một lát, đành phải nghe theo lời Cố Minh Trì, đi tới Thiên Điện của Đệ Thập Phong dùng bữa.

Nửa đường nàng còn nhận được tin tức của Vân Nhược Vi, nói tổ phụ Vân gia đang đợi nàng dùng bữa.

Vân Chi không dám chậm trễ, vội vàng triệu Thu Thủy kiếm ra, phi thân qua.

Cố Minh Trì ở lại tiểu viện khiêng Thẩm Hoài Châu đang phù phiếm, chờ Vân Chi hoàn toàn đi xa, Cố Minh Trì mới giật giật khóe miệng, nhỏ giọng mở miệng: “Tam sư huynh, diễn xuất của huynh thật sự có chút vụng về.”

Thiếu niên vốn đang ngất đi kia bất động thanh sắc nhếch khóe môi.

“Ngũ sư đệ quản quá rộng rồi. Hơn nữa, thân thể ta vốn không khỏe.”

Cố Minh Trì gật đầu: “Ừm, dựa theo thể chất trước kia của sư huynh, chút hàn khí này sao lại trì hoãn lâu như vậy.”

“Trước đây ngươi bị thương nặng, ngày thứ hai đều có thể sinh long hoạt hổ đi tham gia tỷ thí.”

Thẩm Hoài Châu tức giận dùng cánh tay đâm một cái: “Trước đây là sư huynh của ngươi có thể nhẫn nại. Lao lực lâu như vậy, ta còn không thể sinh bệnh?”

Cố Minh Trì bị đau buông tay.

Thẩm Hoài Châu vân đạm phong khinh vuốt nếp nhăn trên vai.

“Nhưng mà vừa rồi ngươi lại oan uổng ta.”

Cố Minh Trì có chút không tin: “Ngươi bị chóng mặt thật sao?”

Thẩm Hoài Châu bị sặc đến không nói nên lời.

Hắn nhìn chăm chú Cố Minh Trì một lát, cuối cùng mở miệng: “Đã từng nghe qua linh khí bị đảo trệ chưa?”

“Linh khí đảo trệ?”

Cố Minh Trì lấy lại tinh thần, hơi chần chờ nói: “Đó không phải là triệu chứng chỉ có khi đan điền bị tổn hại sao?”

Thẩm Hoài Châu không nói gì.

Cố Minh Trì nhìn mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán thiếu niên, nửa nhịp đã phản ứng lại.

Vừa rồi hắn hiểu lầm sư huynh.

Cố Minh Trì có chút xin lỗi, hắn vốn định quan tâm vài câu, nhưng thiếu niên lại giơ tay ngăn lại: “Đừng.”

“Làm như không biết là được rồi.”

Vốn là vết thương cũ từ trước, lại thêm trước đó hắn khiêu chiến quá mức gay gắt, dẫn đến tất cả vết thương mới bệnh cũ cùng phát tác.

Nói là bị thương, nhưng cũng không phải hoàn toàn là vậy.

Chính vì bệnh trạng rối rắm, cho nên mới khó có thể khỏi hẳn như thế.

Nha đầu Vân Chi kia trông mong cho hắn ăn thuốc phong hàn nhiều ngày như vậy, hắn cũng không thể làm trái ý nàng.

Nhưng mà, những thuốc tiểu cô nương bốc kia, thật sự là đắng.

Khổ không thể tả.

Cố Minh Trì còn muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Thẩm Hoài Châu đã phủi phủi y bào, hắn triệu ra Kinh Xuân Kiếm, quay đầu nhìn về phía hắn: “Thất thần làm gì.”

“Đi dùng bữa.”

Cố Minh Trì chần chờ: “Vừa rồi ngươi đều…”

Tất cả đều ngất đi.

Trước mắt dùng bữa có phải quá đột ngột hay không.

Thẩm Hoài Châu nói: “Không sao, chỉ nói ngươi đút đan dược cho ta.”

Giọng điệu của Thẩm Hoài Châu quá mức tùy ý bình thản, Cố Minh Trì suýt nữa đã coi lời của hắn là thật.

“Được rồi.”

Cố Minh Trì đi theo.

Hai người ngự kiếm chạy tới chỗ thiền điện dùng cơm, còn chưa đi vào, hai người đã nghe thấy Vân lão gia tử dặn dò Vân Chi: “Khặc khặc khặc, lần sau nhớ tới nhà chơi.”

“Vân gia có rất nhiều đồ ăn ngon, cam đoan ngươi thích.”

“Đúng rồi, ngươi phải nhớ kỹ, ở tông môn phải hảo hảo tu luyện, mặc kệ là bao nhiêu tuổi, đều phải lấy tu luyện làm chủ, biết không?”

“Còn có một điểm, Vân gia gia hi vọng ngươi nhớ kỹ.”

Vân Chi nghiêm trang gật đầu: “Nhất định con sẽ làm được, Vân gia gia nói đi!”

“Phải nhớ kỹ, không được cách nam tu quá gần. Nam tử trên đời này, không có một thứ tốt!”
« Chương TrướcChương Tiếp »