Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 86: Mỹ nhân ốm yếu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân lão gia tử nghe Vân Chi nói, thật lâu mới lấy lại tinh thần.

Nếu Vân Chi có thể giữ vững được tấm lòng này, tương lai tiền đồ của nàng có thể nói là không thể đo lường.

Vân lão gia tử khi còn trẻ không phải là kiếm tu, nhưng cũng có thể nhìn ra Vân Chi có thiên phú người thường khó với tới ở phương diện kiếm đạo.

Tuy nói khi Nhược Vi còn nhỏ thiên phú xuất chúng, nhưng Vân Chi tựa hồ càng hơn một bậc.

Nghĩ tới đây, Vân lão gia tử không khỏi lại nghĩ tới chuyện cũ của Vân Chi.

Trước kia nàng tu luyện ở phàm tục, chẳng lẽ là đạt được phương nào chỉ điểm, nàng đánh cơ sở rất tốt, ngược lại không giống như là không có người dạy bảo.

Nhưng nếu nàng tự học, phần năng lực cùng kiên nghị kia lại làm người ta kinh ngạc.

Vân lão gia tử rũ mắt hồi tưởng lại bộ dáng Vân Vãn Yên lúc còn trẻ, trong đầu làm sao cũng tưởng tượng không ra, người kiêu ngạo giống như nữ nhi của hắn, sau khi rời khỏi Vân gia rốt cuộc có thể coi trọng nam tử xuất chúng như thế nào.

Hiện giờ nhìn thiên phú và dáng vẻ của Vân Diệp, e rằng cha của nàng cũng không phải người bình thường.

Vân lão gia tử không dám nghĩ nhiều.

Gần trưa, nóng bức người.

Mặt trời trên đỉnh đầu càng thêm ác độc, Vân Chi đứng ở một bên giật mình nhớ tới trên xích đu phía sau còn ngồi một Thẩm Hoài Châu bị thương chưa lành.

Lúc đó Cố Minh Trì vừa vặn bước vào Tiểu Trúc mỉm cười, mời Vân lão gia tử đi dùng cơm trưa.

Vân Chi quay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên Thanh Tuyển đang dựa vào xích đu, thần sắc lạnh nhạt: “Tam sư huynh, đến giờ ăn cơm rồi.”

Thiếu niên ngước mắt.

Gần đây hắn rất thích mặc huyền y.

Ánh nắng chiếu xuống, nụ cười lưu loát rơi đầy áo bào của hắn.

Cho dù môi sắc hắn có chút tái nhợt, nhưng Vân Chi vẫn nhận ra vài phần ý vị của người so với hoa kiều.

Nàng quay đầu dặn dò Vân lão gia tử một hồi rồi mới xoay người đi đến bên cạnh Thẩm Hoài Châu.

“Vừa rồi sư huynh chỉ điểm kiếm chiêu cho ta, trước mắt lại không thoải mái sao?”

Thẩm Hoài Châu bệnh này không biết thế nào, mấy ngày liên tiếp chưa từng khỏi hẳn, mặc dù không ngừng chuyển biến tốt đẹp, nhưng Vân Chi vẫn có chút lo lắng.

Hơi nóng càng đậm, Vân Chi càng lo y lạnh nóng giao nhau, ban đêm lại bị bệnh.

Trên trán Thẩm Hoài Châu thấm ra một tầng mồ hôi lạnh tinh tế, đôi mắt hắn cụp xuống, hàng mi dài màu đen khẽ động, mặt mày nổi bật lên càng thêm đẹp mắt.

Khác với vẻ đẹp của Cố Minh Trì, khuôn mặt của Thẩm Hoài Châu giống như là dùng bút tỉ mỉ phác họa qua, đưa mắt nhìn qua, giống như một vị tiên trong trẻo nhưng lạnh lùng bước ra từ trong quyển sách.

Nhưng… Chỉ cần hắn vừa nhấc mắt, cặp mắt hoa đào động lòng người kia lại tăng thêm cho hắn vài phần khói lửa nhân gian.

Hai thứ kết hợp, lại mang ra mấy phần phá vỡ khiến người ta kinh hãi.

Vân Chi nói không ra nỗi lòng của mình.

Nàng chỉ cảm thấy sư huynh xinh đẹp như vậy, nhất là mấy ngày sinh bệnh, luôn có một loại cảm giác trong sách bệnh yếu mỹ nhân, nàng vốn là mang tâm tư cảm kích đi chiếu cố hắn, nhưng nhìn thấy hắn mặt mày rủ xuống, luôn sẽ nghĩ đối với hắn tốt hơn một chút, tốt hơn một chút.

Đương nhiên, vì sắc đẹp mà mê hoặc thật sự có chút mất mặt, Vân Chi mỗi lần nghe theo lời hắn, lại an ủi mình một phen.

Đây là chiếu cố sư huynh, không sợ không sợ.

Đạo tâm của nàng chưa loạn.

Đây vốn là sư huynh nhà mình, nếu nàng không nhìn, về sau cũng sẽ có người ngoài nhìn.

Vân Chi thuyết phục tận đáy lòng mới xoa dịu được nỗi lòng, nhìn thiếu niên trước mắt.

Hắn thần sắc tự nhiên nhìn mình, đột nhiên đáp một câu: “Có lẽ không được ăn mứt hoa quả, nên không còn sức. Thuốc buổi sáng quá đắng.”

Giống như là phàn nàn, lại giống như một câu trần thuật bình thường.

Vân Chi nghe nói một câu thản nhiên, mặt nóng bừng, nàng có chút áy náy ngồi xổm bên cạnh Thẩm Hoài Châu, thăm dò hỏi: “Vậy sau khi dùng bữa ta sẽ đi làm một vò cho sư huynh? Ngươi cất kỹ trong nhẫn trữ vật, lần sau muốn ăn thì lấy ra là được.”

Thẩm Hoài Châu có một nhẫn trữ vật thuộc tính băng, trong đó băng thiên động địa, hàn khí lẫm lẫm.

Vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ nói một tiếng hay, hắn lại bỗng nhiên giương mắt, không giống với trêu tức ngày xưa, lúc này đuôi mắt hắn hơi rủ xuống, ngữ khí rất đáng thương: “Không cần, thời tiết quá nóng, sư muội bận rộn hồi lâu, sẽ mệt.”

Tiếng cuối cùng của hắn êm ái, Vân Chi xoa xoa tai tê dại, ra vẻ trấn định nói: “Vậy sư huynh muốn nói gì?”

Thẩm Hoài Châu nhìn thoáng qua, dường như đang hồi tưởng.

Qua rất lâu, ngay cả Cố Minh Trì cũng phải bước vào tiểu viện thúc giục hai người dùng cơm, Thẩm Hoài Châu mở miệng lần đầu tiên, giọng điệu cực kỳ ủy khuất: “Lần sau đáp ứng cho ta thứ gì. Không được cho người khác.”

Vân Chi phản bác theo bản năng: “Nhưng đó là sư tỷ.”

Thẩm Hoài Châu mím môi, mắt hoa đào hơi nhếch lên: “Vậy cũng không được. Đồ vật ta đưa cho ngươi, cũng chưa từng cho người khác.”

Vân Chi nhìn mồ hôi lạnh li ti trên trán hắn, lời nói xoay một vòng trên môi mới nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng đáp: “Được.”

“Vậy, sư huynh hiện tại có thể đi dùng bữa với ta không?”

Thẩm Hoài Châu “Ừm” một tiếng.

Hắn đứng lên, Vân Chi chuẩn bị đỡ hắn, nhưng lại bị hắn tránh thoát.

Thẩm Hoài Châu đứng thẳng người, bước lên trước mấy bước, bước chân lại bắt đầu rối loạn.

Vân Chi vô thức hô: “Sư huynh, cẩn thận!”

Còn chưa dứt lời, thiếu niên nhoáng một cái, lại ngã xuống.

Cố Minh Trì chạy tới đúng lúc, vừa lúc đỡ lấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »