Chương 85: Thương sinh yêu ta, ta yêu thương thương sinh

Hai người đứng một bên nói chuyện với nhau hồi lâu.

Sắp đến trưa, Vân Chi rốt cuộc kết thúc luyện tập và tỷ thí hôm nay.

Nàng thở hồng hộc thu tay lại, giương mắt nhìn về phía thiếu niên ngồi đối diện mình đầu đầy mồ hôi, bên môi câu lên một nụ cười sáng lạn.

“Thế nào, Tứ sư huynh, có phải ta lợi hại hơn rất nhiều hay không?!”

Tiêu Sách vừa dùng tay quạt gió, vừa mệt mỏi mở miệng: “Lợi hại, lợi hại.”

“Không phải, mấy ngày trước sao ta không phát hiện ngươi đã đến Trúc cơ tầng bốn?”

“Khặc khặc khặc, ngươi nói cho Tứ sư huynh biết, có phải ngươi lén ăn những đan dược tăng tu vi mà Nhị sư huynh cho không?”

Tiêu Sách không tin tà nói, hắn giơ tay lau mồ hôi dày trên trán, sau đó nghiêng đầu quan sát biểu tình của Vân Chi, cố gắng từ đáy mắt nàng tìm ra dấu vết.

Nhưng mà thiếu nữ chỉ lắc đầu, nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Sách một hồi, lập tức cởi túi Giới Tử bên hông xuống, từ đó móc ra một đống bình thuốc trắng tinh, xếp thành một hàng trên mặt đất.

“Ừm, đan dược sư huynh cho tăng lên chỉ có chừng này, ngoại trừ lần trước chấp hành nhiệm vụ ăn một chút linh lực bổ sung.”

“Nếu tứ sư huynh cần thì cứ lấy hết đi.”

Mỗi tháng Khúc Trác Nhiên đều định kỳ kín đáo đưa cho nàng một đống, Vân Chi từng nghiêm khắc từ chối, người sau lại ôm lò luyện đan, không cho là đúng mặc nàng xử trí.

Như thế, linh dược chất đống mỗi tháng, túi Giới Tử của Vân Chi sắp không chứa nổi nữa, tuy nàng còn bí cảnh và vòng thu nạp, nhưng Vân Chi vẫn sẽ dọn dẹp định kỳ.

Giọng điệu nhẹ nhàng của thiếu nữ khiến Tiêu Sách hơi đỏ mặt, ánh mắt dừng lại trên bình thuốc một lát, sau đó mới bối rối thu tầm mắt lại.

“Ta mới không muốn dùng đan dược chồng chất tu vi đâu!”

Hắn chỉ cảm thấy có chút mất mặt.

Vân Chi mới vào tông môn được mấy tháng, bây giờ nàng đã có thể đánh ngang tay với mình rồi.

Phù, sớm biết như vậy lúc trước đã nghe lời Cố Minh Trì nói mà tu luyện thật tốt rồi.

Vân Chi nở nụ cười: “Nếu không muốn dùng đan dược chồng lên tu vi, vậy sư huynh ngày ngày cùng ta luyện tập là được!”

Vậy thì càng không được.

Vân Chi luyện không ngừng, trời tối ra ngoài, trời tối về nhà, trong thời gian đó cả thiện đường cũng không cần vào.

Tiêu Sách vẻ mặt cầu xin, sau khi suy nghĩ hồi lâu, liên tục thở dài vài hơi.

Còn chưa thở dài đủ, Tiêu Sách lại nghe được một chuỗi tiếng quải trượng dần đến gần.

“Tiểu Sách Tử, sao lại lộ ra bộ dạng nhụt chí như vậy?”

“Vừa rồi khi vào Vân gia hái trộm hoa không phải rất có tinh thần sao?”

Giọng nói trầm ổn hòa ái từ trên đỉnh đầu truyền đến, Tiêu Sách vội vàng đứng lên, hắn có chút tâm phiền ý loạn mà vuốt vuốt tóc, ánh mắt mơ hồ: “Trộm hoa so với tu luyện thú vị hơn.”

Từ trước đến nay hắn luôn ham chơi, trên tu luyện phần lớn đều là bại hoại.

Thanh Huyền chân nhân thường nói hắn thiên phú đầy đủ, nhưng mà tính trẻ con chưa mất đi, luôn không tĩnh tâm luyện kiếm được.

“Trộm hoa so với tu luyện thú vị hơn sao?” Vân lão gia tử nở nụ cười: “Vậy đi, ta nói với sư phụ các ngươi một chút, bắt đầu từ hôm nay ngươi theo ta về Vân gia.”

“Mỗi ngày ngươi chỉ cần giúp ta tu bổ cành hoa, xới đất bắt sâu, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tiêu Sách nghe vậy, xoắn xuýt suy tư một lát: “Như vậy không tốt lắm đâu.”

“Mỗi ngày đều tu bổ cành hoa, vậy thật không thú vị.”

Tiêu Sách vừa nói thầm xong, trên đầu đã bị gõ một cái: “Nếu đã biết không thú vị, vậy còn không mau tu luyện đi.”

“Ngươi đã là tu sĩ, đương nhiên phải coi thiên hạ là nhiệm vụ của mình. Bây giờ không tu luyện cho tốt, đợi tương lai chúng sinh cần ngươi, khi nào gia tộc cần ngươi, ngươi làm sao gánh nổi trách nhiệm?”

Vân lão gia tử nói lời chân thành.

Tiêu Sách bị đau, hắn ôm đầu, theo bản năng phản bác: “Chúng sinh cùng ta có gì…”

“Hả?”

Vân lão gia tử cau mày, Tiêu Sách thành thật câm miệng, hắn liếc nhìn lá cây xanh tươi sau lưng Vân lão gia tử, trong mắt lộ ra vài phần mê mang: “Nhưng từ chúng sinh quá mức mờ ảo, ta thật sự không biết mình có tác dụng gì với bọn họ.”

Hắn đã làm rất nhiều nhiệm vụ.

Hàng yêu trừ ma, cứu trợ dân chúng.

Nhưng những chuyện đó trong lòng hắn chỉ là nhiệm vụ mà thôi.

Hiện tại thiên hạ thái bình, chúng sinh an ổn, trời yên biển lặng, Tiêu Sách thật sự nghĩ không ra rốt cuộc có chỗ nào cần mình.

Vân lão gia tử còn chưa mở miệng, Vân Chi đã bắt đầu giảng giải: “Sư huynh chỉ cần nhớ kỹ tôn chỉ lúc trước của chúng ta khi hỏi kiếm tông là được rồi.”

“Hiện tại lê dân thương sinh không cần chúng ta, ngày sau tự nhiên có chỗ cần dùng đến chúng ta, nếu ngày sau thiên hạ gặp nạn, chúng ta không thể cứu trợ người khác, đến lúc đó chẳng phải sẽ trách tội mình bây giờ sao?”

Vân Chi thu dọn xong, nàng nắm một chiếc khăn gấm, cẩn thận lau bụi trên Thu Thủy kiếm.

Tiêu Sách vẫn không hiểu, Vân Chi nhìn ra hắn đang mê mang, giữa lông mày giãn ra: “Tứ sư huynh có phải không muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ không?”

“Đương nhiên không phải…” Giọng Tiêu Sách có chút thấp, y rũ mắt nhìn bóng cây loang lổ trên mặt đất, giọng điệu lại rơi xuống: “Bằng hữu của ta, người nhà, còn có tất cả mọi người của Đệ Thập Phong chúng ta, ta đều muốn bảo vệ.”

Tiêu Sách liếc nhìn lão nhân trầm ổn bình tĩnh bên cạnh, bổ sung: “Đương nhiên, còn có lão nhân tính tình không tốt này.”

Vân lão gia tử nhíu mày, quải trượng đang chuẩn bị vung ra, Tiêu Sách liền vội vàng mở miệng: “Sai rồi, là Vân gia gia.”

“Coi như tiểu tử ngươi thức thời!” Vân lão gia tử hừ một tiếng, thu hồi quải trượng.

Vân Chi nhìn hình ảnh hài hòa này, mắt trà cong cong.

Nàng đeo linh kiếm lên vai, ôn thanh nêu ví dụ: “Đã như vậy, sư huynh thử nghĩ xem.”

“Nếu như ngày khác, dị tộc xâm lấn, thương tổn bách tính Đông Nam ta, gϊếŧ đệ tử Kiếm Tông ta, chúng ta bị người cưỡng ép, mà ngươi bất lực, vậy ngươi nên làm như thế nào?”

Tiêu Sách ánh mắt lấp lóe, thấp giọng nói: “Hôm nay Tu Chân Giới an ổn, sẽ không xảy ra loại chuyện này.”

“Ta hiểu tâm tư của sư huynh, nhưng, thế gian cũng không sẽ luôn thái bình như thế.”

“Nói cách khác, có lẽ hiện nay chúng ta nhìn thấy quá bình an ổn, chỉ là một loại biểu hiện giả dối thì sao?”

Vân Chi ngước mắt lên.

Dưới ánh nắng, nàng đứng chắp tay, khí độ phi phàm, mơ hồ có loại khí thế chúa tể thiên hạ.

Tay Vân lão gia tử nắm chặt quải trượng, không thể nhận ra.

Là ảo giác sao?

Năm đó A Yên cũng từng nói những lời tương tự.

Về sau lời nói của nàng, gần như là muốn ứng nghiệm.

Nhưng xuất phát từ cơ duyên xảo hợp, những dị tượng kia bị cứng rắn đè xuống.

Thấy Tiêu Sách trầm mặc không nói, Vân lão gia tử thu hồi suy nghĩ, hiền lành nhìn về phía tiểu cô nương trước mắt: “Nếu gặp được tình huống như ngươi nói, Vân Chi tự nhiên sẽ như thế nào?”

Vân Chi gần như không do dự, mỉm cười nói: “Nếu ta bị bắt làm con tin, vậy ta sẽ gϊếŧ ra ngoài.”

“Nếu chúng sinh gặp nạn, Vân Chi tự nhiên cam nguyện hiến thân.”

Vân lão gia tử đột nhiên nói: “Ngươi không sợ bản thân có đi không về sao?”

“Nếu có thể bảo vệ những người đã từng đối xử tốt với ta, nếu có thể bảo vệ những bách tính vô tội kia.”

“Ta không sợ.”

“Dù sao, ta vốn là hai bàn tay trắng.”

Đi tới thế giới này bằng tay không, còn đi qua Quỷ Môn quan một lần.

Nàng sớm đã không còn sợ hãi.

Từ khi tiến vào tông môn đến nay, bất kể là tu luyện ở nội môn, hay là đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, nàng đã nhận được quá nhiều thiện ý.

Thương sinh yêu nàng, nàng tự nhiên yêu thương thương sinh.