Chương 78: Phát sốt, trợn mắt nói dối

Tông môn thí luyện tháng này so với trong tưởng tượng kết thúc còn sớm hơn.

Vừa qua buổi trưa, bảng điểm sau khi tỷ thí kết thúc đã thành công đổi mới.

Vân Chi đứng sau đám người rộn ràng nhốn nháo, nàng ngước mắt nhìn những cái tên chi chít trên bảng điểm, cuối cùng cũng tìm được tên mình ở hạng mười.

Điểm số cuối cùng của nàng là 28, mà hạng nhất là 68.

Người thứ nhất và thứ mười chênh lệch 40 điểm.

Mà người kia chính là Thẩm Hoài Châu.

Vân Chi đếm ngón tay, nghiêm túc nửa ngày, cũng không rõ cơ chế điểm tích lũy này.

Rõ ràng một tổ chỉ có mười mấy người, Tam sư huynh làm sao lấy được điểm cao như vậy?

Vân Chi nghĩ mãi vẫn không ra.

Nàng không tính rõ, dứt khoát xoay người rời đi.

Vân Chi đi nhanh mà gấp, không chú ý tới thiếu niên đứng sau lưng, đυ.ng thẳng vào.

“Ầm!”

Một cảm giác đau đớn chua xót từ chóp mũi truyền đến, Vân Chi bị va đập nước mắt lưng tròng, nàng bịt mũi, nghẹn hơi nước trong mắt trở về, sau đó ngẩng đầu, dữ dằn trừng mắt nhìn thiếu niên huyền y cao hơn mình cả hơn cái đầu.

Vân Chi vốn định trừng mắt một cái rồi đi, nào ngờ vừa nhấc mắt liền đυ.ng phải một đôi mắt đào hoa vừa đa tình.

Người này có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, lông mi dài và dày đặc, đuôi mắt hơi nhếch lên, giống như ẩn chứa vô hạn thâm tình.

Nhưng mà, biểu lộ trên mặt thiếu niên lại hoàn toàn không tương xứng với đôi mắt đa tình này.

Hắn cau mày, trên khuôn mặt thanh tuấn lãnh đạm nhiều thêm vài phần không vui.

“Đi vội vàng như vậy, cũng không nhìn đường?”

Thiếu niên vốn là trong trẻo nhưng lạnh lùng, trước mắt được huyền y này tôn lên, lại nhiều thêm vài phần cảm giác xa cách cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Vân Chi còn đau mũi, thấy trước mắt là người mình quen, nàng trừng mắt nhìn, sau đó không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại.

“Là sư huynh đi đường không có thanh âm, sao còn có thể trách ta chứ? Người bình thường sẽ không đến gần như vậy!”

Mấy tháng ở chung kéo gần khoảng cách của hai người, Vân Chi hoàn toàn không sợ Thẩm Hoài Châu chút nào.

Nàng dùng sức chọc chọc vào người va phải mình làm mình đau kia, nào ngờ Thẩm Hoài Châu còn chưa lên án, tay Vân Chi đã đau.

Chẳng lẽ chỗ sư huynh đang giấu sắt?

Sao lại cứng rắn như vậy?

Vân Chi ngượng ngùng thu tay lại.

Trước mặt người quen biết, Vân Chi vẫn còn hơi trẻ con.

Nàng rầu rĩ hừ một tiếng, sau đó thu tay lại, dự định vòng qua hắn tự mình trở về.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Vân Chi đã bị một bàn tay khớp xương xinh đẹp nắm lấy, tay thiếu niên hơi dùng lực, Vân Chi tay chân nhỏ nhắn bị Thẩm Hoài Châu xách về.

“Mấy ngày gần đây không tìm ta thỉnh an, giờ chỉ muốn lén lút chạy đi?”

Thẩm Hoài Châu giọng điệu bình thản, nhưng Vân Chi nghe ra mấy phần ý trào phúng.

Giọng nói của Tam sư huynh sao lại khó chịu như vậy?

Vân Chi nghiêng đầu sang chỗ khác, ma xui quỷ khiến biện giải cho mình: “Mấy ngày nay ta đều tu luyện, làm sao đi tìm ngươi được? Hơn nữa, sư huynh cả ngày không thấy bóng dáng, cũng không biết là đi ra ngoài làm nhiệm vụ với vị sư tỷ xinh đẹp nào.”

Nghe Tứ sư huynh nói, mấy ngày nay ở sát vách núi thường có nữ tử đến tìm Tam sư huynh, mà mỗi ngày nữ tử đều không giống nhau.

Bởi vậy có thể thấy được, gần đây Tam sư huynh được hoan nghênh bao nhiêu.

Vân Chi nghĩ đến đây, liền không nhịn được trêu ghẹo.

Vốn tưởng rằng Thẩm Hoài Châu sẽ mỉm cười như trước đó, nhưng Vân Chi giương mắt lên, chỉ thấy đáy mắt Thẩm Hoài Châu dâng lên phiền não.

“Ta không đi ra ngoài với các nàng.”

Vân Chi nhận ra tâm trạng của y, nàng muốn mở miệng hỏi Thẩm Hoài Châu có phải tức giận rồi không, ngay sau đó, một cú gõ của thiếu niên rơi xuống đầu mình.

“Ít phỏng đoán sư huynh.”

Thẩm Hoài Châu dùng rất khéo.

Vân Chi xoa xoa, cũng không thấy đau.

Nàng ta ngẩng mặt lên, cười lấy lòng Thẩm Hoài Châu, ngữ khí cũng nhu thuận: “Tam sư huynh, ta chỉ nói đùa với huynh thôi.”

Thấy Thẩm Hoài Châu không cười, Vân Chi tâm niệm vừa động, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Tam sư huynh, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi lấy được 68 điểm thế nào không?”

Nói đến đây, Thẩm Hoài Châu ngược lại đã động.

Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm Vân Chi hai giây, phiền não trong đáy mắt tan đi, thay vào đó là vài phần sung sướиɠ hiếm có, hầu kết hắn lăn lộn, thong thả nói ra vài chữ: “Dựa vào thực lực.”

Đây không phải là nói nhảm sao?

Ai mà không biết hắn dựa vào thực lực?

Vân Chi thầm chửi bậy trong lòng, nàng lạnh lùng “ồ” một tiếng, sau đó kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chuẩn bị xoay người về nhà.

Nhưng lần này, nàng vẫn không thoát khỏi phạm vi khống chế của Thẩm Hoài Châu.

Thiếu niên rũ mắt, ngón tay thon dài như bạch ngọc kéo cổ áo sau gáy Vân Chi, hồi lâu không buông tay.

Vân Chi bị kéo đến mức xù lông.

Nàng trở tay phủ lên tay thiếu niên, khí thế hung hăng chuẩn bị đẩy ngón tay Thẩm Hoài Châu ra.

Nhưng mà một cái, hai cái, Vân Chi không kéo nổi một cái.

Nàng có chút hoài nghi nhân sinh, ngốc trệ vài giây, sau đó ngẩng đầu, trừng mắt dữ dằn nhìn về phía Thẩm Hoài Châu: “Tam sư huynh, ngươi buông tay! Ta còn chưa dùng bữa nữa!”

Bụng Vân Chi cực kỳ phối hợp phát ra tiếng vang, Thẩm Hoài Châu như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Hắn trầm tư một lát, hững hờ mở miệng: “Hôm nay hoa tiểu Tứ đưa ngươi xài rồi?”

Vân Chi tức giận đáp: “Đúng nha, hoa kia rất thơm!”

“Đẹp không?” Thẩm Hoài Châu mím môi, hình như có chút mất hứng: “Từ trước đến nay hắn không biết chiết hoa, sao có thể đẹp mắt. Lần sau không cho phép thu…”

Thẩm Hoài Châu hiếm khi toát ra vẻ ngây thơ, Vân Chi ngẩng đầu lên không hiểu ra sao, lại phát hiện bên má Thẩm Hoài Châu đỏ ửng không bình thường.

Cùng gương mặt đỏ như nhau, còn có đôi môi Thẩm Hoài Châu.

Vân Chi rốt cuộc phát hiện không đúng.

Hô hấp Thẩm Hoài Châu có chút nặng nề.

Mi tâm nàng cau lại, lo lắng nhón chân lên, bàn tay trắng nõn cố gắng phủ lên trán Thẩm Hoài Châu.

Cầm trong tay một mảnh nóng hổi.

Vân Chi hơi kinh hãi.

Tam sư huynh muốn bùng cháy luôn rồi.

Vân Chi thầm nghĩ không ổn, nàng vội vàng nắm tay Thẩm Hoài Châu, chuẩn bị kéo hắn đi tìm Khúc Trác Nhiên, còn chưa đi được nửa bước, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói thăm dò.

“Tam muội muội?”

Vân Chi vô thức ngước mắt lên.

Đường Minh Phong vừa gặp mặt một lần dưới lôi đài, thấy Vân Chi phản ứng mình, trong lòng vui mừng.

“Là ngươi thật sao?”

“Ta biết ngay, ngươi nhất định không chết, ngươi ưu tú như vậy, nhất định sẽ tiến vào Vấn Kiếm Tông…”

Đường Minh Phong có chút gấp gáp nói ra kích động của mình, anh ta tiến lên một bước, muốn xác nhận thân phận của Vân Chi.

Nhưng còn chưa chạm tới góc áo của Vân Chi, thiếu niên cao lớn phía sau đã giơ tay ngăn cản hắn.

“Ngươi nhận lầm người. Nàng xuất thân danh môn, là ấu nữ Vân gia. Không có liên quan gì đến ngươi.”

Sắc mặt Đường Minh Phong trắng bệch: “Vậy nàng ta có quan hệ gì với ngươi?”

Thẩm Hoài Châu ôm thiếu nữ đang ngây người hắn giương mắt lên, ngữ khí lười nhác, lại mang theo mấy phần uy hϊếp.

“Đương nhiên là có liên quan. Nàng là sư muội của ta, chúng ta sư thừa nhất mạch, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên. Tuy ta lớn hơn nàng mấy tuổi, nhưng cũng được xưng là thanh mai trúc mã. Ngươi nói xem có quan hệ hay không?”

Thiếu niên gằn từng chữ, nói cực kỳ nghiêm túc.

Vân Chi bị cường ngạnh kéo vào ngực nổ tung!

Tam sư huynh, sao ngươi có thể nghiêm trang trợn mắt nói dối như vậy chứ!