Chương 77: Dùng võ phục người

Tiếng hét thảm thiết của Lữ Vĩnh hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mọi người đồng loạt ngước mắt lên.

Chỉ thấy trên lôi đài, thiếu nữ áo đen thần sắc tự nhiên.

Nàng nắm linh kiếm tốt nhất, lòng bàn tay ngưng khí, một tia linh lực màu vàng hoa lệ từ lòng bàn tay tuôn ra, phía sau tiếp trước quấn quanh Thu Thủy kiếm.

“Lữ sư huynh, ngài muốn nhận thua sao?”

Vân Chi chậm rãi tới gần, Lữ Vĩnh nghe tiếng bước chân tới gần, vô thức lui về sau nửa bước.

“Ngươi, ngươi không được qua đây!”

“Vừa rồi ta chỉ thấy ngươi tuổi còn nhỏ, nếu không sao ta có thể bị ngươi đánh lén! Đừng tưởng rằng ngươi đánh lén thành công thì ta sẽ không thắng, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không nhận thua!”

Lữ Vĩnh thần sắc bối rối, hắn vừa lăn vừa bò xoay người, kéo xa khoảng cách với Vân Chi.

Vân Chi nghe Lữ Vĩnh nói, chẳng những không tức giận, nụ cười trên môi càng thêm quyến rũ.

“Ừm, ta biết rồi, Lữ sư huynh đều nhường cho ta. Nhưng ngươi có thể đứng lên nói chuyện trước không?”

Vân Chi cười khanh khách nhìn hắn, Lữ Vĩnh có chút xấu hổ bò dậy, hắn dùng sức day day bờ mông đau nhức, ngữ khí có chút xông lên: “Ngươi xem thường ai đó?”

“Ta chỉ muốn nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một chút!”

Lữ Vĩnh giảo biện khiến dưới đài một mảnh cười vang, người chủ trì thấy thế, nhịn không được lên tiếng khiển trách: “Yên lặng!”

Dưới đài đệ tử nhao nhao im lặng.

Nghe thấy người khác cười nhạo mình, Lữ Vĩnh chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.

Hắn nhặt linh kiếm lên, nghênh đón Vân Chi bay thẳng tới.

Mắt thấy thanh trường kiếm hiện ra hàn quang sắc bén kia sắp cắt qua gương mặt thiếu nữ, đáy mắt Lữ Vĩnh hiện lên một tia đắc ý.

Cổ tay hắn dùng sức, lòng bàn tay thoát ra một luồng linh khí màu đỏ rực, nhiệt độ thân kiếm đột nhiên cao lên vài độ.

Lữ Vĩnh tăng cường lực lượng, hắn cầm trường kiếm hung ác đâm về phía Vân Chi, nhưng còn chưa chạm vào góc áo của thiếu nữ, linh kiếm của Lữ Vĩnh đã bị một cánh tay như ngọc điêu nhẹ nhàng cầm lấy.

Cánh tay thon dài mảnh khảnh kia, Lữ Vĩnh nhìn mũi kiếm bị ép không thể tiến thêm được nữa, trong lúc nhất thời lại có chút phản ứng không kịp.

Hắn cắn răng muốn đẩy linh kiếm về phía trước vài phần, nhưng bàn tay kia phảng phất rót vào vô số lực lượng, vô luận Lữ Vĩnh cố gắng thế nào, cũng không thể tiến lên nửa phần.

Đây là chuyện gì?!

Vì sao Vân Chi có thể tay không cầm kiếm của hắn!

Lữ Vĩnh hơi tức giận, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mắt, hung tợn nói: “Vân Chi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Trong mắt Vân Chi hiện lên một tia sáng, nàng trừng mắt nhìn, cất cao giọng nói: “Cái này còn không rõ ràng sao? Ta muốn thắng ngươi. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, Lữ sư huynh hay là nhanh đi tới thiện đường dùng cơm đi. Nếu đến muộn thì không hay lắm.”

Vân Chi khéo hiểu lòng người nói xong, nàng bình tĩnh nhìn chăm chú nam tử chật vật trước mắt, sau đó siết chặt cổ tay, bóp thanh trường kiếm kia thành bột mịn.

Lữ Vĩnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, hắn vừa định nói cái gì, đã bị linh kiếm của thiếu nữ vẩy một cái, xốc lên dưới đài.

Một đạo tàn ảnh màu vàng lục từ giữa không trung xẹt qua, ngay sau đó, một tiếng vang trầm muộn vang lên.

Bụi đất chung quanh bắn lên, khuấy cho đầy đất.

Vân Chi đi tới nhặt nửa thanh kiếm còn lại trên mặt đất lên, vung tay ném xuống.

“Lữ sư huynh, cám ơn ngươi đã tặng cho ta mười hai điểm.”

Một đạo bí âm truyền vào trong tai Lữ Vĩnh, Lữ Vĩnh bị đau đớn thổi quét toàn thân nghe câu nói nhẹ nhàng này, nhất thời bị khí huyết dâng lên.

Hắn cố gắng phản kháng, nhưng xương cốt toàn thân như rã rời, làm sao cũng không xuất lực được.

Đệ tử đứng ngoài quan sát nhiệt tình nhìn bộ dáng thê thảm của Lữ Vĩnh, vô cùng ân cần đi lên: “Lữ đạo hữu, ngươi dậy được sao?”

“Cần trợ giúp không?”

Đại khái là do bị công kích quá lớn, Lữ Vĩnh hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của đệ tử.

Hắn mấp máy môi, khó khăn phun ra mấy chữ: “Nói nhảm… chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Mau mau tìm người tới cứu ta…”

Giọng điệu của Lữ Vĩnh không được tốt lắm, nụ cười của đệ tử muốn giúp đỡ liền ngưng trệ, hắn dừng lại vài giây, ngược lại thay đổi giọng điệu thân thiện hơn: “Lữ đạo hữu đừng tức giận, đây là xương cốt của ngươi bị thương hả? Việc này làm sao dùng được người khác! Để ta làm là được rồi!”

Nói xong, đệ tử thần thần bí bí móc ra một viên đan dược không biết tên, hắn nhét đan dược vào trong miệng Lữ Vĩnh, buộc hắn phải nuốt xuống.

Lữ Vĩnh ra sức giãy dụa vài cái, hắn có chút tức giận trừng mắt nhìn thiếu niên trước mắt, nhưng người sau hồn nhiên không phát hiện, hắn đỡ lưng Lữ Vĩnh dậy, vỗ mạnh một cái, mắt thấy Lữ Vĩnh sắp kêu lên thành tiếng, thiếu niên tay mắt lanh lẹ che miệng của hắn.

“Đạo hữu, đừng nói nữa, ta đều hiểu, ngươi chính là muốn cảm tạ ta!”

“Không cần khách khí với ta, ngươi chỉ cần trả cho ta năm vạn linh thạch là được rồi!”

Thiếu niên không chút khách khí cởi cẩm nang của Lữ Vĩnh, thuần thục đổ ra một đống linh thạch đủ màu sắc.

“Ôi chao, vừa đủ năm vạn sao? Vậy ta cũng nhận lấy rồi, cảm ơn đạo hữu!”

Thiếu niên nhét đầy túi giới tử của mình, sau đó đắc ý vỗ vỗ, hắn ngồi xổm xuống, vô cùng cao hứng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Lữ đạo hữu, hiện giờ người hiểu được cảm tạ giống như ngươi cũng không nhiều lắm, hy vọng lần sau còn có thể giúp được ngươi!”

“Chúng ta hữu duyên gặp lại!”

Thiếu niên nhe răng vui vẻ, Lữ Vĩnh ăn đan dược cố gắng mở mắt ra, hắn cố gắng nhìn hồi lâu, rốt cuộc nhận ra thân phận của thiếu niên ——

Đây… đây không phải Tiêu Sách cùng thời kỳ sao!

Mẹ nó, bị lừa rồi!

Không kịp lên án, Tiêu Sách liền cầm túi Giới Tử nặng trịch trong lòng bàn tay nghênh ngang rời đi.

Lữ Vĩnh trừng mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng thiếu niên, tổn thất linh thạch khiến hắn có chút khó chịu, hắn cắn chặt răng, đợi đến khi bóng lưng của thiếu niên hoàn toàn biến mất, hắn mới dám mắng ra thành tiếng ——

“Mẹ ơi, Đệ Thập Phong này toàn sài lang hổ báo nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?!”

Về sau gặp phải Đệ Thập Phong này, nhất định phải sớm rời xa!

**

Không có ai trong số các đệ tử ở đây quan tâm Lữ Vĩnh đau đớn đến mức nào.

Bọn họ chỉ biết, bọn họ rất muốn luận bàn với Vân Chi trên đài!

Dù sao cũng là Trúc Cơ tầng bốn, có gì mà đánh không lại!

Các thiếu niên nóng lòng muốn thử lần lượt giơ tay, người chủ trì dưới đài lau mồ hôi trên trán, vừa ghi chép tên đệ tử.

Đồng hồ cát trên bàn gỗ lại một lần nữa bị đảo ngược, cát mịn mềm mại theo lỗ nhỏ nhanh chóng chảy xuống.

Trên đài, thiếu niên lang thể trạng cường tráng tự giới thiệu, hắn vỗ vỗ ngực, chắc chắn phát ra lời hung hăng:

“Tiểu sư muội, ngươi phải cẩn thận đấy, Trúc Cơ tầng năm này của ta không có mắt đâu!”

Vân Chi mỉm cười: “Vậy thì mời sư huynh chỉ giáo nhiều.”

Mọi người dưới đài tập trung tinh thần quan sát tỷ thí, bọn họ vốn tưởng rằng thời gian của hai người có thể kéo dài.

Nhưng mà, đồng hồ cát phía dưới còn chưa tích góp được một phần ba, thiếu niên cường tráng đã bị thiếu nữ một chiêu hất bay xuống!

Người thiếu niên luôn nhiệt huyết mà không sợ thất bại.

Từng đệ tử Trúc Cơ kỳ ùa lên, nhưng đổi lại là một tiếng kêu thảm thiết.

Những đệ tử bị loại sớm kia hai mặt nhìn nhau, bọn họ ăn ý dời tầm mắt, ngược lại dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả nhìn về phía thiếu nữ trên đài.

Còn người sau lại nhẹ nhàng thu kiếm, hành lễ ôm quyền cực kỳ tiêu chuẩn với các thiếu niên lang ngã chỏng vó dưới đài.

Sau đó, vừa cảm kích vừa thành khẩn, nhu thuận lại chân thành nói một câu ——

“Các vị sư huynh, đa tạ.”

Nhất thời mọi người đều kính nể!

Tiểu sư muội này, ngày sau không được rồi!