Chương 74: Đường Hề Nhu cầu xin tha thứ

Vân Chi đang trả thù mình.

Đường Hề Nhu có thể cảm giác được rõ ràng, Vân Chi đang dùng phương thức của nàng trả thù nàng.

Trong mắt mọi người, Vân Chi là người tiến bộ, thiện lương và ôn nhu.

Cho nên, cho dù bây giờ Vân Chi cầm trường kiếm gác lên cổ nàng, người khác cũng cho rằng Vân Chi đang cảm hóa nàng!

Tất cả đều sai rồi.

Không nên như vậy.

Vấn Kiếm Tông hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng, người ở đây hoàn toàn không giống nàng.

Các nàng… Các nàng đều đứng về phía Vân Chi.

“Khụ khụ, ngươi bỏ qua cho ta được không.”

“Ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”

“Tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ thật sự sai rồi.”

Một cảm giác bất lực từ trái tim lan ra, thậm chí kéo dài tới tứ chi, nàng tuyệt vọng nhìn đôi mắt trong veo trong suốt của Vân Chi, trong mắt trào ra một dòng lệ trong suốt.

Vân Chi thờ ơ, nàng vẫn cười đến mặt mày cong cong, đuôi mắt như đọng lại một vũng nước xuân ôn nhu không tan.

Nàng đưa tay từng chút từng chút lau đi nước mắt mềm mại của Đường Hề Nhu, giọng nói càng ngày càng nhẹ: “Đích tỷ, sao có thể khóc vậy? Về sau còn nhiều chỗ có thể khóc. Nếu ngươi đã không tránh xa ta, vậy ta liền làm theo ý của ngươi, trả lại tất cả những thứ trước đây đích tỷ cho ta.”

“Ngươi nói có được hay không nha.”

“Thuốc độc ngươi cho, ngươi tổ chức hành hạ đến chết, ta đều sẽ trả lại cho ngươi.”

“Cho nên không nên gấp gáp được không? Ngoan ngoãn chờ ta là được rồi. Ngươi luôn là nhảy ra thúc giục ta như vậy, ta thật sự sẽ không đành lòng.”

Thiếu nữ cười đến vui vẻ.

Giống như nụ cười của nàng ở cuối hẻm cuối phố Đông.

Đường Hề Nhu rốt cuộc sợ.

“Hừ, không muốn.” Đường Hề Nhu điên cuồng lắc đầu.

Nàng nghĩ thế nào cũng không thông, muội muội dịu dàng lương thuận của mình sao lại biến thành bộ dáng Tu La như thế này.

“Được rồi, không được nói nữa, hôm nay tâm tình ta rất tốt.”

“Ngươi ở lại đây xem người khác tỷ thí nhé, nếu lần sau thấy tu vi của ngươi còn ở lại giai đoạn này thì sẽ chết thảm hơn.”

” Hề Nhu tỷ tỷ ngoan, ta đi tổ Trúc Cơ.”

Vân Chi cười khanh khách đỡ nàng dậy, nhưng Đường Hề Nhu giống như là bị người dỡ xương xuống, làm sao cũng đứng không thẳng.

Vân Chi hơi oán trách nhíu mày.

Nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng chọn một nam đệ tử cách các nàng gần nhất.

“Ngươi có thể giúp ta đỡ Hề Nhu đạo hữu không? Nàng có thể có chút không thoải mái.”

Vân Chi mặc quần áo màu đen, cười rạng rỡ.

Nam đệ tử có chút thẹn thùng, hắn vốn tưởng Vân Chi là người cực kỳ xa cách, lúc này bị nàng cười như vậy, vội vàng gật đầu.

“Đương nhiên có thể.”

“Vân Chi đạo hữu ngươi cứ yên tâm đi, ta khẳng định sẽ chiếu cố tốt Đường Hề Nhu.”

Vân Chi: “Vậy thì thật sự là quá cảm tạ rồi, đợi tỷ thí kết thúc, ta chắc chắn sẽ báo đáp ngươi thật tốt.”

Trên đời này sao lại có nữ tử vừa thiện tâm lại vừa cường đại như thế!

Nam đệ tử hiển nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, hắn liên tục nói vài câu không cần, sau đó tay nắm thành hư quyền, đem Đường Hề Nhu nâng đứng lên.

Vân Chi nhìn bộ dáng Đường Hề Nhu thất hồn lạc phách, nàng cong cong khóe môi, giống như là nhớ tới cái gì đó.

“Từ tiền bối, xin hỏi ta có thể lựa chọn tổ của mình đi đâu không? Tổ Trúc Cơ có quá nhiều sư huynh sư tỷ mà ta quen biết, ta sợ các nàng nhường cho ta, cho nên muốn tự chọn.”

Từ Cương không ngờ Vân Chi lại thấu hiểu lòng người như vậy, là một trong những người phụ trách cuộc tỷ thí lần này, hắn quyết đoán gật đầu: “Tình huống của ngươi khác, đương nhiên có thể.”

“Ta tìm cho ngươi phân tổ lần này đi, tự ngươi chọn đi.”

Vân Chi nghe lời: “Được.”

Nàng nhận lấy hồ sơ mà Từ Cương đưa cho, đôi mắt đẹp quét qua một vòng, ngón tay thon dài của nàng chỉ vào một hàng tên cuối cùng: “Từ tiền bối, ta đi đến tổ này nhé.”

“Ta muốn tỷ thí với vị Lữ sư huynh này.”

**

Tổ Trúc Cơ.

Lữ Vĩnh đang ngồi trên ghế dài dưới đài, hắn ngẩng đầu, say sưa nhìn tỷ thí trên đài.

Bầu không khí của tổ Trúc Cơ và tổ Luyện Khí rõ ràng khác nhau, nền tảng của bọn họ vững chắc, cho dù tài nghệ không bằng người cũng phải ở trên đài hao tổn đối thủ, đợi đến khi đồng hồ cát kết thúc, mới lưu luyến rời khỏi lôi đài.

Mặc dù Lữ Vĩnh là đội đệm cuối cùng, nhưng ông ta lại không hề nóng nảy chút nào.

Chỉ cần hắn có năng lực được hạ tâm, liền có thể đợi đến một khắc người thủ lôi tinh bì lực tẫn kia.

Khi đó hắn lại lên sân khấu, là có thể thừa dịp trống mà vào, thu điểm người thủ lôi nhọc nhằn khổ sở tích góp từng tí một vào trong túi.

“Lữ Vĩnh, ngươi lại đây!”

Một giọng nói vang dội phá vỡ ảo tưởng của Lữ Vĩnh, hắn cau mày quay đầu, lại vừa vặn nhìn thấy tiền bối hiếm có đi ra từ trong Ngôn Huấn Các.

Hắn vội vàng đứng lên, trên mặt hiện lên một nụ cười nịnh nọt: “Quá tiền bối, sao ngài lại tới đây?”

“Chưa đâu, ta liền mang một người tới cho tổ các ngươi.”

“Trên đài này là cái thứ mấy?”

Quá tiền bối nhìn lướt qua tình huống trên đài, ánh mắt lại nhìn Lữ Vĩnh mặc một thân áo xanh vàng, nhìn màu sắc của bộ y phục này, đôi mày của Quá tiền bối nhíu lại càng sâu hơn, “Ngươi bây giờ đã mấy tuổi rồi, còn mặc quần áo lộng lẫy như vậy?”

“Trên đài là thứ sáu…”

Lữ Vĩnh vừa định trả lời tiền bối, đã bị lời nói của hắn làm cho nụ cười cứng đờ.

Hắn hắng giọng, cười gượng nói: “Khụ khụ, Quá tiền bối thật hài hước, đây là trang phục đệ tử tông môn phát cho ta.”

Áo vàng là trang phục của đệ tử Luyện Khí kỳ, áo lục đa số là trang phục của đệ tử Trúc Cơ kỳ.

Mà ngày đầu tiên Lữ Vĩnh tiến vào tông môn, quần áo chính là màu này, lúc ấy hắn còn bởi vì màu sắc quần áo không đúng, đi tìm tiền bối mặc đồ đệ tử, nhưng mà người sau chỉ hời hợt nói một câu “mhiễm sắc sai lầm”, liền nhẹ nhàng đuổi hắn đi.

Bắt đầu từ khi đó, cuộc sống tu luyện của Lữ Vĩnh giống như màu sắc trên quần áo không có màu sắc của áo.

Khi đệ tử cùng kỳ đều từ từ tấn thăng đến Trúc Cơ trung tầng hoặc là đỉnh phong, hắn mới chậm rãi từ Luyện Khí leo đến Trúc Cơ sơ kỳ.

Hắn vĩnh viễn lạc hậu hơn người, vĩnh viễn không theo kịp bước chân của bạn cùng lứa tuổi.

Nhưng mà Lữ Vĩnh cũng không nhụt chí, nếu tu vi theo không kịp, đầu óc cũng coi như theo kịp, mỗi tháng khảo thí tông môn, hắn sẽ lén lút giở chút tâm tư, cuối cùng thành công đào thải đối thủ tỷ thí.

Bởi vậy, đến cuối năm, điểm tích lũy của hắn cũng không tính quá khó coi.

“Dáng vẻ có chút…” Quá tiền bối nói được một nửa, chuyển đề tài, kéo tiểu cô nương phía sau ra, “Không nói những thứ kia nữa, đến, tổ các ngươi muốn chen vào một người.”

“Tiểu nha đầu này thật lợi hại, những củ cải nhỏ kia đều đánh không lại nàng, ta nghĩ vẫn là đem nàng đặt ở tổ Trúc Cơ là tốt nhất.”

Lữ Vĩnh kinh ngạc, Vấn Kiếm Tông này còn có người nào nữa?

Hắn giương mắt nhìn, lại không nghĩ rằng vừa vặn nhìn thấy một khuôn mặt có chút quen mắt.

Lữ Vĩnh trong lòng căng thẳng, nhưng tiểu cô nương vừa nhìn thấy hắn, liền nhiệt tình cười một tiếng với hắn: “Lữ sư huynh, lại gặp mặt rồi.”

Không biết vì sao, trong lòng Lữ Vĩnh bỗng nhiên dâng lên một tia dự cảm không tốt.