Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 73: Ôn nhu đều là ngươi dạy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mắt thấy đệ tử chung quanh đều đồng loạt giơ tay lên, Đường Hề Nhu cũng nhịn không được nữa.

Một cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng, Đường Hề Nhu cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trên đài.

Dung nhan tinh xảo không khác chút nào với trong trí nhớ kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ càng thêm xuất chúng, nàng bình tĩnh tự nhiên đứng ở trên lôi đài, trên người lại nhiều thêm mấy phần khí thế bễ nghễ chúng sinh.

Đây rõ ràng chính là thứ muội Đường Vân Chi mấy tháng trước bị nàng ta gọi người đánh cho hấp hối!

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì nàng có thể thu được nhiều chú ý cùng yêu thích như vậy!

Dựa vào cái gì nàng có thể tiến vào Đệ Thập Phong tốt nhất, mà mình cũng chỉ có thể ở lại Đệ Nhị Phong làm một đệ tử tầng dưới chót nhận hết chế giễu!

Điều này không công bằng!

Nàng tuyệt đối không thể để Đường Vân Chi sống thuận buồm xuôi gió như vậy!

Cảm giác ghen ghét ngày xưa tích tụ thành một ngọn lửa thanh thế to lớn, cắn nuốt lý trí của nàng đến sạch sẽ.

Đường Hề Nhu dịu dàng tức giận đi đến bên cạnh người chủ trì, nàng nhìn nam tử trung niên cao lớn uy mãnh trước mắt, giọng the thé mở miệng: “Từ tiền bối, ta cảm thấy chuyện này không hợp lý!”

“Vân Chi đã tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, để nàng lại tỷ thí với đệ tử Luyện Khí kỳ chúng ta có lẽ không thích hợp?”

Đường Hề Nhu chỉ vào thiếu nữ trên đài, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Tiền bối họ Từ còn chưa trả lời, nữ đệ tử vừa lên đài chuẩn bị tìm Vân Chi luận bàn nghe nói như thế, không chút suy nghĩ liền hỏi lại: “Có gì không thích hợp?”

“Quy củ tông môn chính là như thế, đệ tử Tử Tổ chúng ta nguyện ý, Vân Chi đạo hữu cũng nguyện ý, sao ngươi lại không muốn?”

Nữ đệ tử có chút tức giận.

Nàng thật vất vả tìm được cơ hội có thể luận bàn một phen với Vân Chi, Đường Hề Nhu này không biết từ nơi nào nhảy ra.

Thật là xui xẻo mà chết.

Đường Hề Nhu không nghĩ tới sẽ có người đứng ra nói chuyện cho Vân Chi, nàng tức giận đến đỏ bừng cả mặt: “Ngươi! Các ngươi có phải lang tâm cẩu phế hay không? Biết rõ sẽ thua, vì sao không đổi một đối thủ có thể thắng!”

“Rõ ràng ta đang suy nghĩ cho các ngươi! Các ngươi làm thế nào cũng không biết cảm ơn!”

Nữ đệ tử liếc mắt: “Cám ơn, chúng ta không cần.”

Đường Hề Nhu bị chặn lại không nói nên lời, nàng trừng mắt nhìn nữ đệ tử áo vàng trên đài, lập tức quay đầu nhìn về phía chủ trì: “Từ tiền bối, chẳng lẽ ngài không cảm thấy không công bằng sao?”

“Với tu vi hiện tại của Vân Chi, muốn lấy điểm cao quả thực dễ như trở bàn tay. Tông môn dù muốn phân tổ tỷ thí, cũng phải phân chia theo đẳng cấp chứ? Mặc dù có vài người không ngại chống lại Vân Chi, nhưng đối với những đệ tử coi trọng thành tích mà nói, Vân Chi dự thi sẽ tạo thành đả kích lớn cho bọn họ.”

Đường Hề Nhu thấy không có ai đứng về phía mình, dứt khoát trực tiếp vứt vấn đề cho người chủ trì.

Từ Cương nghe tiểu cô nương kịch liệt nói, không nhịn được nhíu nhíu mày.

Vấn Kiếm Tông từ trước đến nay đều phân tổ theo thời gian nhập môn, tuy trước kia cũng có đệ tử nổi tiếng, nhưng về cơ bản thì cũng không khác biệt nhiều.

Nhưng đệ tử thiên phú loại trực tiếp bỏ xa đệ tử cùng kỳ như Vân Chi thì hiếm thấy.

Nghĩ kỹ lại, đả kích đối với đệ tử cùng tuổi quả thật rất lớn.

Chỉ có điều… Vân Chi này dẫn trước, cũng đều là công lao của nàng.

Nghĩ đến đây, Từ Cương bỗng nhiên có chút khó xử.

Hắn do dự nhìn Vân Chi trên đài, trong ánh mắt có thêm vài phần ý tứ hỏi thăm.

Vân Chi không bất ngờ chút nào.

Từ nhỏ đến lớn, chiêu số như vậy Đường Hề Nhu đã dùng không biết bao nhiêu lần.

Bất kể khi còn bé mình thân cận thế nào, uy hϊếp tới lợi ích của nàng, nàng đều nhảy ra, đứng ở đạo đức cao điểm là phân tích đạo địa, sau đó cướp đi thứ vốn thuộc về Vân Chi.

Cho dù có thứ không đoạt được, nàng cũng phải hủy sạch sẽ.

Khi đó a nương đã qua đời, đích mẫu nhìn không vừa mắt Vân Chi, đương nhiên Đường phụ thiên vị Đường Hề Nhu một chút.

Đối với những hành động của Đường Hề Nhu, Đường phụ chỉ hời hợt nói một câu: “Trưởng tỷ của ngươi cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi vẫn là không nên tranh luận nữa.”

Ngay từ đầu Vân Chi còn thể hiện bất mãn, nhưng thất vọng hết lần này tới lần khác, Vân Diệp dứt khoát ngậm miệng không nói.

Tại Đường gia kia, nàng chỉ là một người ngoài cuộc vô ý nhập cuộc.

Nàng là một tồn tại không được hoan nghênh.

Sau này Vân Chi linh mạch thức tỉnh, nàng dứt khoát ngày ngày tu luyện trong tộc.

Nàng biết rõ, trên đời này, chỉ có thực lực là không cướp đi được.

Chuyện cũ ngày xưa hiện lên trước mắt, Vân Chi nhìn Đường Hề Nhu đầy mắt lửa giận, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Nàng cong khóe môi, trong con ngươi trà bốc lên hứng thú nồng đậm: “Được.Ta cảm thấy đề nghị của Hề Nhu đạo hữu rất tốt, ta như vậy quả thật không công bằng đối với các nàng. Ta hiện tại đi tổ Trúc Cơ, chỉ có điều, trước khi tổ Trúc Cơ, ta muốn cùng ngươi luận bàn một phen. Hề Nhu đạo hữu, ngươi cảm thấy như thế nào?

Vân Chi lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng nhìn thấy một tia ngạc nhiên từ trong đáy mắt mềm của Đường Hề Nhu bay vụt qua, ngay sau đó, chính là một loại luống cuống nồng đậm.

Thậm chí Vân Chi còn nhìn ra sự sợ hãi của nàng.

Vân Chi biết nàng đang sợ cái gì.

Nàng kiêng kị thiên phú của mình, nàng sợ mình mượn chuyện này trả thù nàng.

Nàng sợ chết.

Vân Chi cảm thấy rất thú vị.

Thì ra Đường Hề Nhu cũng biết sợ nha.

“Đương nhiên là không được!”

Đường Hề Nhu dịu dàng run rẩy, nàng cố gắng bỏ qua sợ hãi nổi lên từ đáy lòng mình, run giọng nói:

“Tu vi của ngươi cao hơn ta nhiều như vậy, rõ ràng là muốn ỷ thế hϊếp người!”

Vân Chi nghiêng đầu: “Ỷ thế hϊếp người?”

Nàng khẽ nheo mắt, nụ cười bên môi càng thêm sáng lạn.

Nàng tới gần thiếu nữ bên cạnh thấp giọng dặn dò một phen, đợi Vân Chi gật đầu, Vân Chi mới thu hồi linh kiếm, phi thân xuống.

Nàng đạp gió mà đến, sau đó hướng về phía Đường Hề nhu từng bước tới gần: ” Hề Nhu đạo hữu quan tâm ta như thế, thật sự không cần cân nhắc cân nhắc sao?”

Vân Chi hạ giọng, giọng nói ngọt ngào thêm mấy phần lạnh lẽo khó phát giác.

Cơn ớn lạnh sau lưng Đường Hề Nhu càng lúc càng mạnh.

Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp hết sức quen thuộc kia, một loại cảm giác xa lạ nồng đậm nổi lên trong lòng.

Không đúng.

Đường Vân Chi không phải như vậy.

Mười mấy năm qua, nàng chỉ biết nén giận.

Thậm chí, nàng đã từng bởi vì khát vọng thân tình, còn tận lực lấy lòng mình.

Nàng rất ít khi công nhiên ngỗ nghịch với mình.

Sai rồi, đều sai rồi!

Sát ý nồng đậm bao phủ lấy mình, cuối cùng Đường Hề Nhu cũng hoảng hốt.

Vân Chi muốn gϊếŧ nàng!

“Ngươi không được tới gần ta!”

“Ta đã nói rồi, ta không muốn tỷ thí với ngươi!”

Đường Hề Nhu không ngừng phát run, nàng như cầu cứu nhìn về phía chung quanh, thế nhưng mọi người ở một bên chỉ là cảm thấy kỳ quái.

“Đường Hề Nhu này sợ hãi như vậy làm gì? Vân Chi đạo hữu ôn nhu như vậy, cũng sẽ không ăn nàng.”

“Nói xấu nói nhiều chột dạ thôi.”

Chung quanh truyền đến tiếng trào phúng trầm thấp, Đường Hề Nhu liều mạng lắc đầu, nàng muốn nỗ lực giải thích, mà Vân Chi lại ép càng chặt hơn.

Áp lực vô hình ập tới trước mặt, Đường Hề Nhu không chịu nổi uy áp không chịu nổi ám chỉ, lại thất hồn lạc phách ngã xuống mặt đất.

“Ngươi đừng tới đây!”

Nàng cao giọng, thất thố hô lên.

Cô gái trước người bỗng nhiên cười “phốc phốc” ra tiếng, cô cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, sau đó nâng lên cằm Đường Hề Nhu, khiến cho cô cùng mình nhìn thẳng.

“Sao ngươi lại bị dọa thành như vậy?”

“Ngươi đừng sợ, ta chỉ muốn làm bằng hữu với ngươi.”

“Từ khi ta nhập phong tới nay, ngươi cứ chú ý ta như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi rất thích ta.”

Vân Chi ngữ khí nhu hòa nói chuyện, nhưng Đường Hề Nhu lại chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Đường Vân Chi chắc chắn có bệnh!

Làm sao nàng có thể thích nàng!

Vô hình uy áp đem Đường Hề Nhu bao vây, Đường Hề Nhu hầu như không thở nổi.

Người xung quanh nghe Vân Chi nói vậy, đều lộ ra vẻ đau lòng: “Thế cục của Vân Chi đạo hữu quá lớn.”

“Lòng dạ như thế, đáng giá chúng ta học tập.”

“Đường Hề Nhu quá không biết tốt xấu, Vân Chi đối với nàng ôn nhu như vậy, nàng còn trừng mắt với người ta.”

Đường Hề Nhu có nỗi khổ nói không nên lời.

Trên trán nàng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn, tay cũng run lên theo.

Lúc đó Vân Chi lại tới gần, nàng áp sát khuôn mặt mềm mại của Đường Hề, môi đỏ ghé sát vào bên tai Đường Hề Nhu.

“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể sợ ta chứ? Sự dịu dàng của ta đều là do tỷ tỷ dạy. Đồng ý với ta, lần sau đừng làm khó dễ ta nữa được không? Nếu không… Ta thật sự sợ mình sẽ không nhịn được vặn gãy cổ ngươi.”

“Ngoan một chút được không? Đích tỷ thân yêu của ta.”

Con ngươi Đường Hề Nhu chấn động!
« Chương TrướcChương Tiếp »