Chương 71: Lấy đạo của người, còn trị thân người

Lúc này giọng nói của người chủ trì vừa vặn vang lên.

“Không có ai tới sao?”

“Nếu như không có ai lên sân khấu, vòng này sẽ kết thúc!”

Giọng nói của người chủ trì vang dội, hắn nhìn một đám tiểu đệ tử đang rụt rè bên dưới, chuẩn bị cầm bút viết hai chữ kết thúc ở trên sổ ghi chép.

Mà hắn vừa cầm bút, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa cao liền tự nhiên hào phóng đứng dậy.

“Tiền bối, ta lên!”

Chủ trì nhìn Vân Chi có chút lạ mắt, ông ta liếc mắt nhìn ra tu vi của Vân Chi, cười ha ha: “Ngươi tên là gì?”

“Vân Chi.”

Giọng thiếu nữ thanh thúy dễ nghe, nàng giương mắt nhìn về phía thiếu niên vẻ mặt kiệt ngạo trên lôi đài, bên môi câu lên độ cong nhợt nhạt.

“Ngươi chính là tiểu đệ tử của Đệ Thập Phong sao?”

“Được, vậy ngươi lên đi!”

Nam tử trung niên phụ trách chủ trì sang sảng ghi nhớ tên, hắn vung tay lên, đổ đồng hồ cát bên cạnh xuống.

“Người thủ lôi nếu có thể kiên trì đến lúc đồng hồ cát này chấm dứt còn chưa rơi xuống lôi đài, thì ý nghĩa thủ lôi thành công, nếu là nửa đường rơi xuống, thì ý nghĩa thủ lôi thất bại!”

“Đương nhiên, nếu thật sự không chịu nổi cũng có thể đầu hàng.”

Chủ trì nhìn bóng lưng của Vân Chi, thản nhiên tự đắc niệm lại quy tắc.

Trịnh Khắc trên đài không vui: “Từ tiền bối, ngài hiện tại lại đọc quy tắc một lần nữa là lo lắng ta bị muội muội còn nhỏ tuổi hơn ta này đánh bại sao? Chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, ta làm sao có thể đánh không lại!”

Trịnh Khắc nhìn thiếu nữ áo đen leo lên lôi đài, đáy mắt toát ra một tia khinh miệt.

Hắn cũng không phải chưa từng nghe qua lời đồn về Vân Chi.

A, không phải chỉ là một cái tu vi dùng thuốc chồng chất ra sao? Có cái gì phải sợ!

Nhìn Văn Nhã kia, cho dù tu vi của nàng cao hơn mình một cấp, mình còn không phải đã đánh bại nàng sao?

Các nàng nữ hài tử đều chỉ biết công phu mặt ngoài, chấn hưng tông môn, vinh quang còn phải dựa vào nam tử bọn họ!

Trịnh Khắc kiêu căng thu hồi kiếm, hắn nhìn thiếu nữ áo đen chậm rãi đến gần, sau đó ôm quyền thi lễ với mình.

“Vân Chi ở Đệ Thập Phong, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Thiếu nữ giọng điệu thản nhiên, trong đôi mắt trà sắc lộ ra vài phần xa cách.

Trịnh Khắc hất cằm: “Đệ Thất Phong, Trịnh Khắc.”

Đại khái là Vân Chi lễ phép chủ động chào hỏi thiếu niên, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi, lần đầu tiên nói: “Ngươi là nữ nhi gia, tỷ thí bắt đầu, ta miễn cưỡng nhường cho ngươi ba chiêu.”

“Không cần.” Vân Chi nhướng mày, trên mặt không kinh không thích, tựa hồ đối với câu nói này cũng không có hứng thú.

Trịnh Khắc cảm thấy mình bị Vân Chi bỏ qua, trán hắn nổi gân xanh, phẫn nộ nói: “Thế nào, ngươi còn không để ta vào mắt?”

Vân Chi lắc đầu, nhẹ giọng phủ nhận: “Không có. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, không được nói nhảm. Khoảnh khắc đồng hồ cát đổ tới, cuộc tỷ thí cũng đã bắt đầu.”

Thiếu nữ thu lại nụ cười, hoàn toàn không có chút dịu dàng nào với Văn Nhã.

Nàng nhanh chóng vung linh kiếm lên, thân hình lóe lên, như quỷ mỵ vòng ra sau lưng Trịnh Khắc.

“Đúng rồi, quên nhắc nhở ngươi. Muốn trở thành một kiếm tu hợp cách, điểm thứ nhất chính là —— ”

“Không nên khinh địch.”

Thiếu nữ hạ giọng, lông tơ toàn thân Trịnh Khắc dựng thẳng lên, một luồng hàn ý thấu xương từ lòng bàn chân chui ra, tiếp theo trong nháy mắt, chân của thiếu nữ liền hung hăng đạp lên chân hắn!

Thân thể Trịnh Khắc không chịu khống chế bay ra ngoài, cùng lúc đó, thanh trường kiếm lạnh thấu xương kia dùng sức vạch một cái trên không trung, một đạo kiếm khí ẩn chứa ba phần công lực bắn thẳng về phía sau lưng Trịnh Khắc.

Ngay sau đó, quần áo trên lưng hắn đã bị kiếm khí cắt rách, quần áo sau lưng Trịnh Khắc trượt xuống, lộ ra làn da màu lúa mạch.

Nếu có người đi lên quan sát cẩn thận, tất nhiên có thể nhìn thấy vết thương nhỏ trên lưng Trịnh Khắc.

Trịnh Khắc đau đến hít sâu một hơi, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Vân Chi, nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi chơi trò âm hiểm à?!”

Vân Chi vô tội nhún vai: “Ta không có mà, Trịnh đạo hữu có phải ngươi hiểu lầm rồi không?”

“Ta nhắc nhở ngươi nha, không nên khinh địch.”

Trịnh Khắc có chút nhục nhã đứng lên, hắn nhìn chằm chằm Vân Chi cười tươi, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được, ngươi chờ đó cho ta! Vân Diệp đúng không, ngươi đã giở trò thì đừng trách ta không khách khí!”

Trịnh Khắc nhặt trường kiếm rơi trên đài, xoay người ổn định tâm thần, sau đó vận một luồng linh lực, hung hăng đâm vào ngực Vân Chi.

Nhưng Trịnh Khắc còn chưa chạm tới góc áo của Vân Diệp đã bị nàng né tránh.

Khoảnh khắc xoay người đó, Trịnh Khắc còn nghe thấy tiếng cười nhạo nhạt của thiếu nữ: “Chỉ như vậy thôi sao?”

Trịnh Khắc bị chọc tức tới mức cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, thiếu nữ lại nắm chuôi kiếm, dùng sức đâm Trịnh Khắc một cái.

Một cơn đau đớn chưa từng có từ trên lưng lan ra, Trịnh Khắc đau tới nhe răng nhếch miệng, hắn vốn định vung trường kiếm lên phản kích Vân Chi, nhưng Vân Chi hoàn toàn không cho hắn cơ hội này.

Nàng nhấc chân đạp Trịnh Khắc ra ngoài, người sau thuận lực lăn đến bên lôi đài, mắt thấy hắn sắp rơi xuống lôi đài, Vân Chi vung kiếm, kéo Trịnh Khắc trở lại.

“Không phải nói không khách khí với ta sao?”

Vân Chi lật cổ tay, nàng rót vào Thu Thủy kiếm một tia linh lực màu vàng, trong phút chốc, Thu Thủy kiếm như được kích hoạt, trên thân kiếm màu trắng bạc hiện lên một tầng kim quang nhàn nhạt.

Vân Chi nhắm mắt lại, nàng dựa vào kiếm pháp cơ sở trong trí nhớ, nhanh chóng sử dụng từng chiêu kiếm.

Đại khái là thủ pháp của Vân Chi quá nhanh, từng đạo kiếm quang đan xen, vậy mà làm nổi bật lôi đài vô cùng.

Dưới đài, Văn Nhã nhìn tàn ảnh Thu Thủy Kiếm, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc nồng đậm.

Quá… Quá nhanh rồi nhỉ?

Rõ ràng đều là một số kiếm chiêu cơ bản, nhưng Vân Chi lại sử dụng vài phần cảm giác hoa lệ đại khí.

Trịnh Khắc bị ép đứng lên bị kiếm quang trùng điệp bao vây, không có chút lực trở tay nào.

Kiếm khí mạnh mẽ cắt qua áo hắn, đâm thủng từng vết thương dài nhỏ. Vải vóc thấp kém theo đùi hắn chậm rãi trượt xuống, còn chưa rơi xuống đất đã bị kiếm quang của Vân Chi mài thành bột mịn.

Thấy y phục của Trịnh Khắc cũng sắp bị kiếm khí cắt xuống, dưới đài rốt cuộc cũng vang lên tiếng hô: “Đủ… đủ rồi!”

“Vân Chi đạo hữu, ngươi làm như vậy có phải quá đáng hay không?”

Giọng nói quen thuộc từ dưới đài truyền tới, Vân Chi không cần ngẩng đầu cũng biết đây là giọng của ai.

Nàng làm lơ, xoay cổ tay, kết thúc một chiêu kiếm cuối cùng, đặt linh kiếm lên cổ Trịnh Khắc.

Lúc đó vết thương đã từ từ thấm ra máu, giọt máu tươi đẹp mượt mà lăn xuống theo làn da của Trịnh Khắc.

Vân Chi nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng liếc đồng hồ cát một cái, có chút ngoài ý muốn nhíu mày: “Đồng hồ cát kia thế mà còn chưa chảy xong?”

“Trịnh Khắc đạo hữu, hay là chúng ta lại đánh một hiệp nữa?”

Vân Chi rốt cuộc cũng mỉm cười, nàng nghiêng đầu, ôn tồn hỏi thiếu niên chật vật ngã xuống đất.

Người sau kinh hoảng nhìn Vân Chi, hắn ta nhanh chóng lắc đầu, giọng nói cũng run lên: “Không… ta không muốn.”

“Ta nhận thua! Ta xin ngươi, ngươi để ta đi xuống đi, ta biết sai rồi!”

“Ta thực xin lỗi ngươi, ta không nên buông lời độc ác! Ngươi tha cho ta đi!”

Sau khi cảm giác sợ hãi chưa từng có truyền tới, Trịnh Khắc cũng bị kiếm pháp của Vân Chi dọa cho hoảng hốt.

Vân Chi trầm mặc.

Ngay lúc Trịnh Khắc định quỳ xuống cầu xin tha thứ, thiếu nữ lại cúi người, mỉm cười với Trịnh Khắc: “Ngươi nhìn xem, ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, sao ngươi lại bị dọa thành ra thế này?”

“Quần áo ta sẽ bồi thường cho ngươi, lần sau nhớ đừng mặc loại vải này như vậy.”

“Bằng không, kiếm của ta cũng sẽ không lại lưu tình cho ngươi.”