Chương 68: Đến trễ phong ba

Huyền Thiên thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía tiểu cô nương đang ngồi ở một bên lắng nghe hết sức chăm chú, đáy mắt xẹt qua một tia thương cảm không dễ phát giác.

Về chuyện của Vãn Yên đại nhân Huyền Thiên không có tiết lộ nhiều.

“Trước kia dĩ nhiên đã từng xảy ra chuyện như vậy sao?”

Vân Chi hồi tưởng lại lời nói của Huyền Thiên về khách không mời mà đến, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một ý nghĩ.

“Huyền Thiên, ngươi nói những người này có phải là người của một thế giới khác hay không?”

Đôi mắt mọng nước của Vân Chi hiện lên một tia nghi hoặc, nàng nằm trên đồng cỏ ở một bên, cổ tay trắng thuần nhẹ nhàng chống cằm.

“Nếu không, bọn họ làm sao vừa đến đã ra tay nặng với ngươi?”

“Ngươi chính là nửa Hóa Thần. Chỉ là bởi vì tu vi cao hơn điểm này, bọn họ cũng sẽ không cùng ngươi trở mặt.”

“Có lẽ linh lực và tu vi của thế giới bọn họ lợi hại hơn chúng ta rất nhiều, cho nên bọn họ mới khinh miệt Hóa Thần như thế.”

Vân Chi nói xong, trong mắt lại hiện lên một tia sáng.

“Không đúng, có một loại khả năng, bọn họ là người vị diện trước hay không?”

“Ví dụ như, người phi thăng thành tiên ở chỗ chúng ta đều sẽ đi tới chỗ của bọn họ.”

“Nhưng mà, bọn họ lại cảm thấy người của thế giới này chúng ta cướp đoạt tài nguyên của bọn họ, cho nên muốn trực tiếp xuống dưới, giải quyết toàn bộ người của chúng ta ở đây?”

Vân Chi cũng không phải đơn thuần là ý nghĩ hão huyền.

Nàng nhớ tới tình tiết trong giấc mơ kia.

Trong mộng Đường Hề Nhu phi thăng thành tiên, cũng từng bởi vì xuất thân tiểu thế giới mà cướp đoạt không được tài nguyên.

Chỉ có điều bản thân Đường Hề Nhu có được quầng sáng nhân vật chính, cho nên sau đó vẫn là thành công hóa giải.

Thậm chí, sau đó nàng còn mượn nhờ lực lượng khác, trở thành người cầm quyền nơi đó.

“Tiểu chủ nhân, gần đây ngài có phải mệt mỏi lắm không?”

“Ngươi xem, ngươi cũng bắt đầu nói mê sảng rồi.”

Huyền Thiên nghe Vân Chi nói, nhịn không được ở đáy lòng cảm khái một phen.

Quả nhiên, không phải người một nhà, không vào một nhà.

Tiểu chủ nhân cũng giống như Vãn Yên đại nhân thuở thiếu thời, thích một số thứ thiên mã hành không.

“Ta mới không có mệt mỏi, ở bí cảnh tu luyện mấy ngày nay, ta cảm thấy tinh thần mình gấp trăm lần.”

Vân Chi đứng dậy, nàng vỗ vỗ ngực mình, cất cao giọng nói: “Ngươi có tin ta hiện giờ có thể một mình đánh mười người không?”

Huyền Thiên yên lặng lắc đầu, hắn dừng một chút, vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu: “Tiểu chủ nhân, ngươi có phải hay không đã quên chuyện gì?”

Vân Chi nhíu mày: “Chuyện gì?”

Huyền Thiên thanh thanh giọng, nhỏ giọng nói: “Nói đúng là ngày thứ ba đã qua.”

“Nếu đoán không sai, bên ngoài hiện tại đã sáng rồi.”

“Nếu ngài không đi ra, sẽ không đuổi kịp khảo thí tông môn.”

Vân Chi hậu tri hậu giác kịp phản ứng: “Muội rồi, muộn rồi!”

**

Khảo thí tông môn cũng coi như là sau khi Vân Chi nhập môn sẽ chính thức gặp mặt với đệ tử khác của Vấn Kiếm tông.

Giờ Thìn đã qua, tỷ thí trường trên Đệ Nhất Phong đã có rất nhiều người vây quanh.

Vân Chi không kịp thay y phục, mặc trang phục luyện kiếm ra ngoài.

Nàng vừa ngự kiếm xuống, vừa cắn đầu dây cột tóc, buộc một mái tóc dài dày đặc thành đuôi ngựa cao cao.

Giờ này khắc này, đỉnh núi đã bắt đầu điểm danh.

“Đệ tử đời thứ chín mươi chín đứng vững, ta bắt đầu thanh tra nhân số!”

“Nghe tên cũng gọi, không lên tiếng coi như thiếu trách nhiệm!”

Đời thứ chín mươi chín chính là thế hệ của Vân Chi.

Một thiếu niên mặc quần áo màu vàng lục nắm giữ hồ sơ, hắn nhìn lướt qua đệ tử đứng xếp hàng phía dưới, một cảm giác ưu việt dâng lên.

Cuối cùng hắn ta cũng không phải đệ tử xếp cuối trong Vấn Kiếm Tông nữa rồi!

Phía dưới đám củ cải nhỏ này tu vi đều thấp hơn hắn!

“Văn Nhã.”

“Đến!”

“Nhậm Tâm Xảo.”

“Đến!”

Tiếng nói của đệ tử càng lúc càng lớn, thiếu niên hài lòng gật gật đầu, hắn đọc đến đoạn cuối cùng, thẳng đến khi nhìn thấy một cái tên quen thuộc, hắn mới tạm dừng vài giây, nhìn về phía thiếu nữ trẻ tuổi đứng ở cuối cùng.

“Đường Hề Nhu!”

Người sau ngước mắt lên, nhìn hắn cười ôn nhu: “Đến!”

Thiếu niên áo vàng lục nhìn nụ cười dịu dàng của Đường Hề Nhu, trong lòng không khỏi có chút nhộn nhạo.

Hắn đưa cho nàng một ánh mắt mập mờ, sau đó tiếp tục bắt đầu đọc một cái tên.

“Vân Chi!”

Cái tên này vừa ra, đệ tử ở đây đều yên tĩnh lại.

Thiếu niên áo vàng lục nhìn ba chữ phía sau tên Vân Lam, ánh mắt quét một vòng phía dưới.

“Vân Chi tới không?”

Thiếu niên ác thanh ác khí đặt câu hỏi, thấy bên dưới không có ai trả lời, trong lòng nhất thời sinh ra không vui.

“Không tới ta liền nhớ thiếu cần cù a.”

Hắn nhấc bút lên, chuẩn bị ghi nhớ thiếu trách nhiệm ở phía sau, nhưng mà ngòi bút còn chưa viết xuống, một giọng nói thanh thúy dễ nghe từ phía cuối đám người truyền đến.

“Ta ở đây.”

“Tiểu sư huynh, xin hỏi người tới cũng phải nhớ kỹ sao?”

Thiếu niên áo vàng lục nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Vân Chi mặc trang phục màu đen, mái tóc dài màu nâu được buộc cao bởi sợi dây cột tóc, ngũ quan của nàng rất sạch sẽ, mặt mũi có vẻ kiên nghị.

Chợt nhìn, còn tưởng rằng là một tiểu sư đệ tuấn tú.

Đệ tử áo vàng lục từ nhỏ đã không thích thiếu niên tuấn tú hơn mình, rõ ràng cách ăn mặc của Vân Diệp khiến nàng không vui.

Hắn nhíu nhíu mày, ngữ khí không tốt: “Là không cần thiếu cần, nhưng ngươi là đến muộn, theo lý mà nói, nên khấu trừ ngươi vài phần.”

Vân Chi không chút sợ hãi: “Nhưng ta chạy tới trong thời gian tông môn quy định, hiện giờ cách thời gian tông môn thông báo còn tròn một khắc đồng hồ.”

Thấy Vân Chi phản bác mình, đệ tử áo vàng xanh càng tức giận: “Tông môn quy tông môn, thời gian điểm danh của ta chính là sớm hơn tông môn một khắc!”

“Sao ngươi không nghĩ ra, vì sao người khác có thể kịp thời đuổi tới, mà ngươi lại không được?”

Đệ tử áo xanh vàng nói đến kích động, hắn cười nhạo một tiếng, châm chọc nói:

“Tiểu sư muội, ngươi cũng không thể ỷ vào ngươi là đệ tử của Thanh Huyền trưởng lão, liền muốn không tôn trọng tiền bối a?”

Giọng điệu của đệ tử áo xanh vàng chua xót, hắn vốn tưởng rằng Vân Chi sẽ tiếp tục tranh luận với mình, nhưng Vân Chi chỉ thu tay lại, bình tĩnh nói: “Được, vậy ngươi cứ giữ đi.”

Đệ tử áo vàng lục một hơi ngăn trước ngực, hắn nghiến răng nghiến lợi giơ bút, vẻ mặt có phần dữ tợn: “Được, đây là ngươi nói đấy nhé!”

“Đệ Thập Phong Vân Chi khấu trừ mười điểm!”

Khấu trừ mười điểm này, hắn xem Vân Chi này còn làm sao tiến vào top ba mươi!