Chương 63: Nhiệm vụ hoàn thành

Thấy máu chậm rãi bị hấp thu, Thịnh Lăng Phong vươn tay, xốc tầng ngoài bảo vật lên, lấy ra hạt châu ở dưới cùng.

Chung quanh hạt châu quanh quẩn lam quang nhàn nhạt, sau khi Lăng Phong thu nó vào tay áo, mới khôi phục phù quang lược ảnh nguyên dạng.

Vân Chi thu động tác của Thịnh Lăng Phong vào đáy mắt, nàng nghiêng mặt qua, giọng lại hạ thấp vài phần: “Sư huynh, hạt châu màu lam kia là cái gì?”

Cố Minh Trì lộ vẻ khó xử, hắn lắc đầu, nói đúng sự thật: “Ta cũng không biết.”

Vân Chi thất vọng phồng má.

Lúc đó, thanh âm của Huyền Thiên ở trong đầu ung dung vang lên.

“Đó là Lam Ngọc Toàn Châu, có tác dụng trói buộc không gian, Đông Quan thành có thể phong bế nhiều năm như vậy, tất cả đều là công lao của nó.”

Huyền Thiên tiếng nói non nớt, mơ hồ lộ ra vài phần lười biếng.

Vân Chi như có điều suy nghĩ gật đầu.

“Nhưng mà, vì sao ngươi có thể nhìn thấy?”

Vân Chi rút ra một chút tinh thần lực, nói với Huyền Thiên trong thức hải.

Huyền Thiên khẽ hừ một tiếng, ngạo kiều nói: “Làm ơn đi, ta đương nhiên có thể trông thấy, ta chính là Ngọc Linh A lợi hại nhất, tiểu chủ nhân sao có thể xem thường ta?”

“Lúc trước khi tiểu chủ nhân giải trừ phong ấn, ta và Huyền Mặc đã tự động khế ước với ngươi.”

“Cho nên, giác quan của chúng ta tương thông với ngươi.”

Vân Chi bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là thế.

Nàng chớp chớp đôi mắt long lanh, khẽ kích động lông mi dài của quyển trục một chút.

“Vậy sau này ta còn có thể khế ước linh thú khác sao?”

Huyền Thiên: “Đương nhiên có thể.”

Huyền Thiên nói xong mới nhớ tới trọng điểm lần này đi ra nói chuyện.

“Đúng rồi, tiểu chủ nhân, ta đi ra là vì một chuyện khác.”

Vân Chi hiếu kỳ: “Chuyện gì?”

“Tà tu mà ngài gặp lúc trước, hình như là bằng hữu của Vãn Yên đại nhân khi còn trẻ.”

Huyền Thiên ban đầu liền cảm thấy phụ cận thành chủ các có loại khí tức rất quen thuộc.

Chỉ là khi Vân Chi gặp nguy hiểm, Huyền Thiên lại trùng hợp gặp phải linh thể chữa trị, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Chờ hắn tỉnh lại, Phượng Lạc Bạch vừa vặn chạy trốn.

Tuy Phượng Lạc Bạch đi vội vàng, nhưng mà Huyền Thiên vừa vặn thấy rõ diện mạo của hắn.

Những ký ức kia đã thập phần xa xưa, Huyền Thiên cũng có chút nhớ không rõ lắm.

Chẳng qua hắn có thể chắc chắn, Phượng Lạc Bạch chính là người hắn từng gặp.

Lời nói của Huyền Thiên rơi vào trong tai Vân Chi, nàng nhớ tới lời nói của Phượng Lạc Bạch, suy nghĩ có chút hỗn loạn.

Phượng Lạc Bạch nói, tất cả những gì hắn làm đều là vì người mình muốn gặp nhất.

Những lời này rốt cuộc là có ý gì?

Lẽ nào… a nương còn có thể sống lại sao?

Dựa theo lời nói của Huyền Thiên mà nói, a nương lúc còn trẻ hết sức xuất sắc. Nàng kiến thức rộng rãi, không gì không làm được, hoàn toàn không giống như là người từ địa phương nhỏ đi ra.

Đã như vậy, tại sao lúc trước mẹ còn gả cho Đường Nghị làm bình thê?

Nghi vân trùng điệp vây quanh Vân Chi, huyệt thái dương của nàng dấy lên từng cơn đau đớn, Vân Diệp đau đớn ôm đầu, ngay cả tình huống xung quanh cũng không thể bận tâm.

Cùng lúc đó, phong ấn của Đông Quan thành cũng được giải khai từng tầng một.

Rõ ràng là đêm tối, lúc này trời lại sáng như ban ngày.

Từng trận bạch quang từ phủ thành chủ dâng lên, ngay sau đó, tầng kết giới kia của phủ thành chủ liền không công tự phá.

Vân Chi nhịn đau, nàng ngước mắt nhìn ra biến hóa ngoài cửa sổ, ý nghĩ hỗn loạn trong đầu cuối cùng cũng bị đè xuống.

Trong các hoàn toàn yên tĩnh, lệnh bài đệ tử bên hông Vân Chi đột nhiên chấn động.

“Uỳnh —— ”

“Chúc mừng Vân Chi hoàn thành nhiệm vụ trung đẳng tứ tinh, mời trong vòng nửa canh giờ tới Vấn Kiếm tông.”

Cố Minh Trì cũng nhận được tin tức trong lệnh bài, hắn rút ra một vòng linh lực đóng lệnh bài đệ tử lại, lập tức giương mắt, nhìn về phía thiếu nữ sắc mặt có chút tái nhợt.

“Chúng ta phải trở về, sư muội.”

Vân Chi ngoan ngoãn gật đầu tán thành.

Hồng Diệp đứng bên cạnh có vẻ không nỡ: “Các ngươi định rời khỏi à?”

“Hai người chúng ta đi chuyến này còn chưa báo cho sư tôn, vì không cho hắn lo lắng, chúng ta nhất định phải sớm ngày trở về.”

Bạch quang ngoài cửa sổ dần dần tán đi, bầu trời đêm chậm rãi khôi phục lại vẻ đen kịt ban đầu.

Vân Chi hít sâu một hơi, bất động thanh sắc điều tiết lại cảm xúc.

Nàng ngửa đầu nhìn về phía Hồng Diệp, lập tức lấy ra một lọ Dưỡng Nhan đan trong túi Giới Tử, đưa cho nàng.

“Đây là Dưỡng Nhan đan nhất phẩm, đan dược bên trong dùng một chu kỳ, vừa vặn có thể trừ đi vết sẹo trên mặt ngươi.”

“Hồng Diệp tỷ tỷ ngày sau cũng không cần khổ sở thương tâm vì vết sẹo này nữa!”

Vân Chi cười khanh khách nói, sau khi nhét con rắn trắng vào trong ngọc thạch, mới rút trường kiếm ra, chuẩn bị ngự kiếm quay về.

Hồng Diệp nhanh chóng ngăn nàng lại: “Vậy sau này ta nên tìm ngươi như thế nào?”

Vân Chi không khỏi ngừng lại, đôi mắt nàng đỏ rực, trong lòng sinh ra vài phần mềm mại: “Đến Vấn Kiếm Tông tìm ta là được.”

“Ta là đệ tử của Đệ Thập Phong, tên là Vân Chi.”

Thiếu nữ ồm ồm giới thiệu bản thân, không biết vì sao, Cố Minh Trì còn đọc ra vài phần tự hào.

Trong lòng Cố Minh Trì dâng lên một cảm giác kỳ diệu.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên có loại dự cảm rất mãnh liệt.

Nữ hài trước mắt này, có thể sẽ là đệ tử xuất sắc nhất của Đệ Thập Phong trong tương lai.

Cố Minh Trì lâm vào trầm tư, bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay hắn.

Cố Minh Trì cúi đầu xuống, giật mình nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười nhu thuận tươi đẹp.

“Sư huynh, chúng ta trở về đi.”

Trong lòng Cố Minh Trì mềm nhũn, hắn nhìn sự mệt mỏi trong đáy mắt thiếu nữ, cổ họng nhấp nhô, ấm áp nói:

“Được.”