Chương 59: Đợi ngươi rất lâu rồi

Hồng Diệp có chút không dám tin nhìn về phía thiếu nữ áo đen ngồi dưới đất.

Dưới ánh lửa ảm đạm, thiếu nữ sắc mặt có chút tái nhợt, nàng tóc tán loạn, một đôi mắt trà sắc thanh tịnh vô cùng.

Thoạt nhìn nàng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, so với tất cả nữ tử mà Hồng Diệp từng gặp trong cuộc đời này đều đẹp mắt hơn nhiều.

“Ngươi lại là nữ tử?” Dù mặt Hồng Diệp khó coi, lúc này cũng minh bạch thiếu nữ trước mắt chính là tiểu thiếu niên cầm kiếm uy hϊếp mình kia.

Vân Chi khẽ “ừ” một tiếng, nàng sờ lên con rắn trắng cuộn trên vai, đáy mắt hiện lên vài phần áy náy: “Xin lỗi, lúc trước có chút lỗ mãng với ngươi.”

Hồng Diệp lắc đầu: “Không sao.”

Nếu là nữ tử, nàng sẽ không tức giận.

Chỉ có điều, nàng rất muốn biết tại sao mình lại bị tiểu cô nương này dẫn đến phủ thành chủ.

Phủ thành chủ là nơi mà cả đời này nàng cũng không muốn trở về.

Hồng Diệp nhìn đống hỗn độn xung quanh, căng thẳng hỏi: “Cô nương, ta có thể hỏi một chút… Sao các ngươi lại tới đây?”

Vân Chi mệt mỏi cũng không giấu: “Là vì nhiệm vụ.”

“Ta cần phải tới cứu người.”

Hồng Diệp rõ ràng không còn kiêu ngạo như trước, nàng nhìn thấy Vân Chi suy yếu, vốn định tiến lên quan tâm một chút, nhưng sau khi nhìn thấy bạch xà trên vai thiếu nữ, trong nháy mắt liền ngừng suy nghĩ.

Vân Chi nhìn thấy sự sợ hãi của Hồng Diệp, nàng xoa đầu tiểu bạch xà, lạnh nhạt nói: “Nó không cắn người.”

Hồng Diệp dời ánh mắt đi, lúng túng nói: “Ta không sợ nó đâu.”

“Chờ một chút, ngươi mới vừa nói ngươi tới cứu người, sẽ không phải là tới cứu thành chủ chứ?”

Vân Chi nhíu mày: “Ngươi biết hắn?”

“Hắn là huynh trưởng của ta, huynh trưởng ruột thịt, ta làm sao có thể không biết hắn.”

Vân Chi có chút kinh ngạc.

Nàng không ngờ Hồng Diệp và thành chủ lại có tầng quan hệ này.

“Thành chủ nếu đã là huynh trưởng của ngươi, vậy sao ngươi lại lưu lạc tới Vi Vũ Các?” Vân Chi không hiểu.

Lời này vừa nói ra, trên mặt Hồng Diệp liền hiện lên một tia cô đơn.

Nàng đưa tay phủ lên vết sẹo bên mặt, thấp giọng nói: “Bởi vì ta hận hắn.”

Hồng Diệp nhếch môi cười khổ, nàng buông tay ra, nhìn thiếu nữ ngồi trước mặt, như than thở:

“Được rồi, ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu.”

Vân Chi chớp mắt: “Ta còn nhỏ? Ngươi không nên coi thường ta.”

Đại khái là nghỉ ngơi đủ rồi, môi tái nhợt của thiếu nữ khôi phục một chút huyết sắc.

Nàng vươn bàn tay dính máu, chỉ về phía sau Hồng Diệp: “Con rắn to sau lưng ngươi là ta giải quyết.”

Đại xà?

Hồng Diệp cho rằng Vân Chi đang hù dọa mình, nàng không cho là đúng, nhìn về phía sau, nhỏ giọng nói: “Làm sao có thể?”

Còn chưa nói xong, lưng Hồng Diệp đã cứng đờ.

Nàng sững sờ nhìn con quái vật khổng lồ trên mặt đất đang bốc lên mùi khét lẹt, thiếu chút nữa đã quên cả hô hấp.

Cứu mạng!

So với tiểu bạch xà còn đáng sợ hơn!

“Đừng sợ, nó đã chết rồi.”

Vân Chi cảm thấy thể lực đã hồi phục đôi chút, nàng nhét một viên đan dược vào miệng, sau đó nhặt thanh trường kiếm đặt ở một bên, ung dung đứng dậy.

“Bây giờ ta muốn đi tìm sư huynh của ta, ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Hồng Diệp vội vàng gật đầu: “Muốn, đương nhiên muốn!”

Hồng Diệp ở Vi Vũ Các là Hồng Diệp quái gở, Hồng Diệp trước mặt Vân Chi mới là tiểu thư thành chủ kiêu ngạo hoạt bát.

Nàng vội vàng đi theo, sợ mình đi chậm một bước, đại xà sau lưng sẽ bỗng nhiên sống lại.

Trong Thành Chủ các đèn đuốc u ám.

“Phủ thành chủ túng quẫn như vậy từ khi nào, vậy mà đèn cũng không sáng?”

Hồng Diệp cẩn thận đi theo sau Vân Chi, nàng nghi hoặc thì thầm một tiếng, lại xách váy bước nhanh đi.

“Cũng không biết con tiểu hồ ly kia chạy đi đâu rồi.”

Tiểu hồ ly.

Vân Chi suýt chút nữa quên mất chuyện này, nàng dừng bước, ánh mắt Thanh Lăng Lăng dừng lại trên người Hồng Diệp: “Con hồ ly mà ngươi nói, là một con hồ ly đỏ từng bị thương?”

“Làm sao ngươi biết nó bị thương?” Hồng Diệp kinh ngạc: “Lúc trước khi ta nhặt được nó, vết thương trên đùi nó còn chưa hoàn toàn khép lại, nói đến cũng kỳ quái, ta dưỡng nó hồi lâu, vết thương kia vẫn không biến mất.”

Vân Chi thu mắt lại, suy đoán trong lòng ứng nghiệm mấy phần.

Hồng Diệp chắc hẳn đã thả lỏng cảnh giác, nàng nói một mình: “Ngươi biết không, tiểu hồ ly là thú loại thần kỳ nhất mà ta từng gặp, nó sẽ báo mộng cho ta!”

Vân Chi quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Hồng Diệp: “Báo mộng?”

“Đúng… Có một lần, ta mơ thấy nó tìm ta mượn yêu bài của phủ thành chủ.”

“Nó nói, nó có thể đi vào giúp ta xử lý người ta ghét nhất.”

Nói đến đây, ngữ khí của Hồng Diệp tăng thêm vài phần cô đơn.

Nàng cúi thấp đầu, đưa tay sờ sờ vết sẹo trên mặt, cười khổ nói: “Lúc ấy vết sẹo trên mặt ta còn chưa khép lại, lòng ta sinh oán niệm, liền đồng ý. Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một trò đùa, nhưng không nghĩ tới phía sau lại ứng nghiệm. Ta nghe người ta nói, bắt đầu từ hôm đó, thành chủ liền sinh bệnh lạ. Bọn họ đều nói, ban đầu thành chủ đóng cửa không ra ngoài, bởi vì tu luyện cần bế quan, nhưng mà đến sau này, hắn đã bệnh đến mức cần nữ tử trong thành sung hỉ. Ta chỉ muốn trừng phạt hắn một chút, không muốn liên lụy nhiều người như vậy vào, nhưng tiểu hồ ly ở trong mơ nói cho ta biết, sự tình đã không cách nào vãn hồi.”

“Ta không biết nó muốn làm cái gì, ta chỉ biết, tiểu hồ ly từ đầu tới cuối đều không tổn thương ta.”

Hồng Diệp như chìm vào hồi ức, nàng cứ lải nhải đi theo sau Vân Chi, hoàn toàn không giống như lúc trước Tô Nhược miêu tả, nhát gan quái gở.

Vân Chi nghiêm túc nghe lời nữ tử, rốt cuộc hiểu rõ một chuyện.

Suy đoán trước đó của nàng không sai.

Khí tức yêu tà trong thành có liên quan tới hồ ly kia, thế nhưng sau lưng Đông Quan thành này dường như cũng cất giấu rất nhiều bí mật.

Xem ra phải nhanh chóng tìm được thành chủ.

Vân Chi không đánh giá nhiều: “Ngươi theo sát chút.”

Nàng ôn thanh nhắc nhở xong, xoay người liền leo lên tầng cao nhất. Tốc độ của nàng có chút nhanh, ngay cả tiểu bạch xà trên vai cũng quăng xuống.

Thấy Hồng Diệp dừng lại tại chỗ, tiểu bạch xà quấn lấy mép váy của nàng, vô cùng tích cực kéo nàng đi tới, Hồng Diệp bị dọa giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

“Đợi ta với!”

**

Tầng cao nhất sáng ngời lạ thường.

Vừa bước vào cửa, Vân Chi đã ngửi thấy một mùi hương hoa sen thanh đạm.

“Sư huynh?” Vân Chi thử thăm dò.

Theo lý mà nói, lúc này Cố Minh Trì hẳn là đã tìm được người mới đúng, thế nhưng tầng cao nhất này lại giống như không có người nào tới, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ánh nến sáng ngời đón gió nhảy lên.

Những ánh nến này vừa mới châm lửa không lâu, Vân Chi sinh lòng cảnh giác, nàng ngăn Hồng Diệp ngoài cửa, tự mình đi về phía trước vài bước.

Quả nhiên, còn chưa tới gần, không biết từ đâu bắn ra một mũi tên ngắn dính máu, Vân Chi giơ trường kiếm lên chém xuống, trong mắt hiện lên một tầng lệ sắc: “Là ai!”

Đáp lại nàng chỉ có tiếng bước chân.

Tiếng bước chân kia chậm rãi tới gần, ngay sau đó, tấm rèm lụa vàng vốn che khuất phòng trong bị người nhẹ nhàng đẩy ra.

“Đến rồi?”

Ánh nến sáng tắt, một khuôn mặt tuyệt sắc quá mức yêu dã lộ ra.

“Ta chờ ngươi đã lâu.”