“Là ai?”
Vân Chi tránh khỏi tay Cố Minh Trì, trong đôi mắt màu trà hiện đầy cảnh giác.
Người nọ không nói gì thêm.
Vân Chi không dám lười biếng chút nào, nàng cắn môi, lập tức lấy từ trong túi Giới Tử ra một bình ngọc trắng tinh, đổ ra một viên Bổ Nguyên đan màu đỏ trong suốt lấp lánh đổ vào miệng.
Mùi thuốc ấm áp tràn ngập đầu lưỡi, Vân Chi chờ đợi linh lực hồi phục.
Cùng lúc đó, Cố Minh Trì cũng ngừng thở, nghiêm túc quan sát động tĩnh xung quanh.
Nhưng mà, sau nửa ngày, bốn phía không xuất hiện bất cứ động tĩnh gì nữa.
Ngay khi Vân Chi còn tưởng giọng nói vừa rồi chỉ là ảo giác, trong thành chủ các khí phái lộng lẫy bỗng nhiên tỏa ra một luồng uy áp cường hãn!
“Hít…”
Một giọng nói trầm thấp từ trong các truyền ra, ngay sau đó, chính là âm thanh của thú vật di động.
“Sư muội, con yêu thú này rất nguy hiểm, chúng ta chỉ sợ…”
Lực lượng của yêu thú này vượt xa thực lực của bọn họ.
Cho dù hai người bọn họ toàn lực ứng phó, cũng chỉ có thể giữ lại một cái toàn thây.
Cố Minh Trì ý thức được nguy hiểm, hắn kéo Vân Chi chuẩn bị rút lui trước, Vân Chi lại nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Sư huynh, ngươi đi trước đi.”
“Ta muốn ở lại chỗ này.”
Cố Minh Trì theo bản năng cự tuyệt: “Không được!”
Vân Chi ngước mắt, khẽ cười nói: “Sư huynh, trước kia đều là ta nghe lời các ngươi, hôm nay không bằng ngươi nghe lời của ta.”
Nàng nhìn về phía uy áp, cao giọng nói: “Yêu thú đẳng cấp như vậy có thể bị ta gặp được, là cơ duyên của ta.”
“Hơn nữa, trong từ điển của Vân Chi ta không có chữ lui này.”
Nàng đã đi qua một lần sống chết.
Cho nên, đối với nàng mà nói, hoặc là thắng, hoặc là chết.
Nếu như nhiệm vụ không giải quyết, các nàng sẽ bị vây khốn mãi.
So với rút lui, không bằng buông tay đánh cược một lần.
Ánh lửa chưa tan, ánh lửa chói mắt chiếu vào đôi mắt thiếu nữ càng sáng rực, đáy mắt nàng hiện lên một tia quyết tuyệt, bên môi lại nhếch lên một nụ cười an ủi: “Sư huynh, ta nghiêm túc. Ta vốn chỉ lẻ loi một mình, cho nên, ta không sợ.”
Có thể gặp được đại sư tỷ, có thể gặp được sư phụ và sư huynh của Đệ Thập Phong, đã là may mắn của nàng trong kiếp này.
Nàng vốn nên là người đã chết, nếu như không phải là bọn họ…
Vân Chi mượn sức của Thu Thủy kiếm đứng dậy, nàng nhìn về phía cửa ra vào của thành chủ các, bàn tay nhỏ trắng thuần dính máu nhẹ nhàng giơ lên, trên thân kiếm trắng bạc hiện ra kiếm quang lạnh thấu xương, ánh mắt Vân Chi càng thêm lạnh lẽo.
Tâm niệm Cố Minh Trì khẽ động, hắn rũ mắt nhìn Vân Chi, bỗng nhiên cười.
Đúng.
Thân là kiếm tu vốn nên thẳng tiến không lùi, không sợ bất cứ thứ gì.
Nhưng vừa rồi hắn lại muốn trốn.
Thật sự… Thật hổ thẹn với sư môn.
Cố Minh Trì tự trách mình một tiếng trong lòng, hắn triệu Ngạo Sương Kiếm hiện ra băng sương, trong đôi mắt màu mực bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Thiếu niên mặc hoa y cong môi, chém đinh chặt sắt nói:
“Sư muội, ta đi cùng với muội.”
Thanh âm trong suốt rơi xuống, yêu thú ẩn núp trong bóng tối chậm rãi hiện ra thân hình.
Trong bầu trời đêm chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một vầng trăng tròn, ánh trăng nhu hòa chiếu vào vạn vật, Vân Chi nhìn bộ dáng yêu thú, đáy mắt dâng lên một tia kinh ngạc ——
Là rắn.
Một con rắn xanh vô cùng to lớn.
Quan trọng nhất là Vân Chi không nhìn ra tu vi của nó.
Thậm chí, uy áp trên người rắn xanh gần như muốn làm cho nàng quỳ xuống.
“Thanh Vọng Xà!”
Cố Minh Trì nhíu mày.
Thanh Vọng Xà trước mắt tựa hồ ở trên Cố Nguyên Kỳ, nếu là chính diện tấn công, khẳng định không có nửa điểm thắng lợi.
Thanh Vọng Xà?
Hình như nàng đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Vân Chi nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những cuốn sách cổ mình từng đọc.
Thanh Vọng, Thanh Vọng.
Nhớ ra rồi!
Thanh Vọng Xà thuộc phong hệ, nó vốn là linh thú tượng trưng cho điềm lành ở vùng Đông Nam, nhưng bây giờ bị yêu hóa, liền biến thành yêu thú cực kỳ hung hiểm.
Linh thú yêu hóa tuy xưng là yêu thú, nhưng mà cũng cùng yêu giới thú loại không giống nhau.
Yêu giới thú loại có thể trở thành yêu tu, mà yêu hóa linh thú lại là thứ đả thương người khác, chúng nó không thể suy nghĩ độc lập, trong đầu chỉ có hai chữ ——
Đó chính là gϊếŧ chóc.
Nếu loại yêu thú này bị người hữu tâm điều khiển, sợ rằng Tu Chân Giới sẽ gặp phải tai nạn lớn nhất trong lịch sử.
Nếu như lan đến thế tục, hậu quả sẽ càng không thể tưởng tượng nổi.
Vân Chi suy nghĩ hỗn loạn, nàng gạt bỏ những âm thanh hỗn loạn trong đầu, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng nhược điểm của Thanh Vọng xà.
Mưa gió sấm sét lửa…
Đợi đã… sét!
Lôi điện chính là thứ mà Thanh Vọng sợ nhất!
Vân Chi giật mình nhớ tới Ngự Lôi Thuật từng nhìn thấy trong sách cổ, đáy lòng không khỏi dâng lên một tia kinh hỉ.
Chỉ có điều, với tu vi hiện tại của nàng vẫn chưa thể kích phát Ngự Lôi Thuật.
Nhưng… Vân Chi hình như nhớ kỹ Ngự Lôi Thuật này còn có một điều kiện ẩn.
Là cái gì đây?
Một tia linh quang lóe lên trong đầu, Vân Chi lại không bắt kịp nó.
Không đợi nàng nhớ tới, Thanh Vọng Xà kia đã bắt đầu phát động tiến công!
“Vân Chi, cẩn thận!”
Thanh Vọng xà liếc mắt nhìn thấy Vân Chi đứng ở phía trước nhất, nó mở ra cái miệng to như chậu máu, đánh về phía Vân Chi!
Gió táp mang theo uy áp vô tận chợt nổi lên, Vân Chi quay đầu, vô thức đẩy Cố Minh Trì đứng gần mình nhất ra.
Nàng cầm chặt linh kiếm nghênh đón, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ băng tuyết.
Hắn không nghĩ được nhiều như vậy.
Đánh trước là trên hết!
Vân Chi xuyên qua bóng đêm, uy áp cực mạnh dường như muốn nghiền nát nội tạng.
Nàng lách qua đầu rắn của Thanh Vọng xà, đi tới chỗ bảy tấc của Thanh Vọng xà, giơ kiếm hung hăng đâm một cái ——
Vốn tưởng rằng một kiếm này có thể lưu lại một vết thương trên thân Thanh Vọng Xà, nhưng sau khi trường kiếm chạm vào xà lân, chỉ lưu lại một vết xước nhỏ.
Vân Chi trầm mặc.
Động tác này thành công chọc giận Thanh Vọng Xà mất đi lý trí, nó cấp tốc quay đầu, muốn một ngụm ăn sạch tên tu sĩ Nhân tộc không biết trời cao đất rộng trước mắt này.
Nhưng mà còn chưa chạm đến quần áo, tiểu tu sĩ Nhân tộc mặc đạo bào kia đã bị một kiếm tu không phân biệt nam nữ khác cứu đi.
Thanh Vọng Xà nổi giận.
Hai mắt nó đỏ ngầu, giơ đuôi quét về phía Vân Diệp rời đi.
Tiếc rằng Cố Minh Trì di chuyển quá nhanh, đuôi rắn vừa quét ra ngoài, thiếu niên hoa phục đã ôm nữ hài trong ngực chuẩn xác nhảy ra.
“Ngũ sư huynh, tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết nó!”
Vân Chi kéo góc áo của Cố Minh Trì, trong đôi mắt màu trà hiện đầy vẻ căng thẳng.
Lời này vừa nói ra, Cố Minh Trì liền mở miệng cự tuyệt Vân Chi: “Bây giờ chúng ta không so lại nó. Sức mạnh của con Thanh Vọng Xà này quá mức cường hãn.”
“Có thể trốn lâu thêm một thời, thì có thể tiêu hao nó thêm một thời gian.”
“Thời gian kéo càng lâu, phần thắng của chúng ta lại càng lớn.”
Vân Chi không tán đồng: “Nhưng mà!”
Nàng còn chưa nói xong, con rắn xanh kia lại phát động công kích.
Nó nhắm thẳng vào hai người, đầu rắn nhanh chóng bay về phía trước tìm kiếm, ngậm lấy góc áo của Cố Minh Trì.
Đôi mắt đỏ ngầu của rắn xanh lộ ra vài phần tàn nhẫn, nó kéo góc áo Cố Minh Trì hất mạnh về phía trước, ném thẳng hai người ra ngoài!
Lực đánh cực lớn ép tới mức khiến cho Cố Minh Trì cảm thấy buồn bực. Hắn bảo vệ thiếu nữ trong ngực, kêu lên một tiếng đau đớn, thế nhưng lại phun ra một búng máu.
“Ngũ sư huynh!”
Vân Chi gấp đến độ sắp chảy nước mắt, tay nàng run rẩy móc Bổ Nguyên đan giấu trong ống tay áo ra, hoảng loạn nhét vào trong miệng Cố Minh Trì.
Không kịp hỏi thêm vài câu, con Thanh Vọng Xà bộ dáng xấu xí kia lại lần nữa tấn công.
Vân Chi không để ý tới trái phải nữa, nàng nén cơn đau trong ngực lại, lập tức nhấc trường kiếm lên, trực tiếp bay về phía Thanh Vọng Xà.
Đại sư tỷ đã từng dạy nàng, võ công thiên hạ, duy nhanh không phá.
Nàng cũng không tin, mình thật sự sẽ thua nó!
Tu vi cao thì đã sao?
Hôm nay nàng lại muốn nghịch thiên mà đi!