Chương 55: Bị Tập Kích

Trời càng lúc càng tối.

Bởi vì y phục trước đó dính máu, cộng thêm ban đêm còn phải hành động, Vân Chi dứt khoát thay đổi trang phục màu đen.

Nàng thuần thục lấy ra một bó đai lưng, vòng eo uyển chuyển bị véo càng thêm mảnh khảnh.

Tất cả trang bị chuẩn bị xong, Vân Chi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn về phía thiếu niên mặc hoa phục bên cạnh, hào hứng dạt dào nói:

“Sư huynh muốn thay một bộ quần áo khác sao?”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Cố Minh Trì, Vân Chi cũng hoài nghi có phải y đã thích ứng với cuộc sống mặc nữ trang rồi không.

Quả nhiên, thiếu niên cúi đầu đánh giá chiếc váy có tiên khí bồng bềnh, môi mỏng mím nhẹ, nói: “Không cần.”

Vân Chi hơi bất ngờ nhíu mày: “Vậy được.”

Nàng triệu ra Thu Thủy Kiếm ngủ say đã lâu, trên khuôn mặt xinh đẹp tươi đẹp xẹt qua một tia chờ mong.

“Vậy chúng ta đi tìm thành chủ thôi!”

Vân Chi nhảy lên Thu Thủy kiếm, đưa tay về phía thiếu niên đứng tại chỗ.

Đợi Cố Minh Trì nhảy lên trên thân kiếm, Vân Chi chậm rãi thôi động kiếm quyết.

Xung quanh bỗng nổi lên một trận gió, vô số luồng sáng vàng quanh quẩn thân kiếm màu trắng bạc, Vân Chi nhắm mắt lại, ngón trỏ và ngón giữa tay trái khép lại, nhấc về phía trước.

“Thu Thủy, lên!”

Thiếu nữ ngữ khí sắc bén, trong phút chốc, thu thủy phóng đại mấy lần thẳng đứng lên, bụi nhỏ phiêu phù trong không trung, hai người lại thẳng tắp xông lên giữa không trung cách mặt đất mấy chục thước.

Kiến trúc phía dưới giống như bị thu nhỏ đi rất nhiều, phủ thành chủ to như vậy phảng phất biến thành giới tử không gian liếc mắt một cái liền có thể nhìn đến.

Chung quanh là mây khói mờ mịt, ánh mắt Vân Chi tìm kiếm phía dưới một phen, rốt cục nhìn thấy Thành Chủ các ở trung ương.

“Tìm được rồi!”

Vân Chi kinh hỉ mở miệng, nàng khép mắt lại, hai tay kết ấn, miệng cúi đầu niệm kiếm quyết.

“Sư huynh, huynh phải bắt cho bằng được.”

Vân Chi cao giọng nói, Cố Minh Trì còn chưa kịp phản ứng, Thu Thủy kiếm đã mang theo hai người trên thân kiếm lao xuống phía dưới!

Mây mù lượn lờ, thấm ướt hàng mi thiếu nữ.

Cố Minh Trì kinh ngạc trước tốc độ của Thu Thủy kiếm, còn chưa kịp định thần, Vân Chi đã đưa hắn hạ xuống đất vững vàng.

“Được rồi, chính là chỗ này.”

Vân Chi bóp một cái Tịnh Thân Quyết, thổi bay hơi ẩm trên quần áo.

Nàng nhìn chằm chằm vào khí phái huy hoàng của thành chủ các trước mắt, bên môi gợi lên một nụ cười nhẹ nhõm.

Chờ cứu thành chủ ra, lại thả Hồng Diệp ra, các nàng hẳn là có thể về nhà.

Vân Chi thu hồi suy nghĩ, nàng quay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên sau lưng, bỗng nhiên cười: “Sư huynh, chúng ta chia nhau ra hành động.”

“Nếu ai gặp phải nguy hiểm, thì dùng ngọc bài truyền tin liên hệ.”

“Đúng rồi, những thứ này cho ngươi!”

Vân Chi không biết lấy từ đâu ra một tấm truyền tống phù gấp thành hạc giấy, cất cao giọng nói: “Tấm truyền tống phù này có thể đưa ngươi đến bên cạnh ta.”

“Nếu sư huynh không chống đỡ nổi, nhất định không thể cậy mạnh!”

Vân Chi lời nói thấm thía dặn dò, tựa hồ không ý thức được mình mới là người nhỏ tuổi kia.

Cố Minh Trì cụp hàng mi dài xuống, hắn nhìn Vân Chi với vẻ quan tâm chu đáo với hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

“Đương nhiên, ngươi yên tâm, nếu ta gặp phải nguy hiểm, ta cũng sẽ chạy!”

“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu hành động đi!”

Vân Chi chuẩn bị thỏa đáng, đưa tay về phía Cố Minh Trì rồi vẫy tay.

Thiếu niên chưa kịp cáo biệt, Vân Chi đã lao đầu vào trong các.

Cố Minh Trì dở khóc dở cười.

Có phải lòng cầu tiến của tiểu sư muội quá mạnh rồi hay không?

Xem ra, mình cũng phải cố gắng.

Cố Minh Trì thu hồi ý cười trong đáy mắt, hắn triệu ra bản mệnh linh kiếm, bước nhanh theo.

**

Tầng cao nhất của Thành Chủ các, hương khí tràn ngập.

Hương trong lò tử kim đốt vang đôm đốp, nam tử nằm trên xích đu, chơi đùa bồ đề trong tay.

Trong phòng chỉ có một ngọn nến, ngọn lửa yếu ớt lúc sáng lúc tắt, chiếu vào bầu không khí trong phòng càng thêm quỷ dị khó hiểu.

“Đinh linh, đinh linh…”

Chuông gió treo ở cửa sổ chợt bị gió lớn thổi đến đinh đang rung động.

Ánh nến trong phòng càng lay động, ánh sáng mờ nhạt rơi vào giữa lông mày nam tử, làm nổi bật lên tuyệt sắc khuynh thành của hắn.

Nam tử lười biếng giương mắt, hắn ta quay đầu nhìn chuông gió chập chờn theo gió, khóe miệng hơi cong lên.

“Tìm được rồi sao?”

Hắn mở đôi mắt đỏ như máu ra, lông mi dày ở dưới mí mắt chiếu xuống một bóng râm nhỏ.

Đáy mắt nam tử xẹt qua một tia hứng thú, hắn khẽ thở dài một tiếng, sau đó đứng lên, ung dung đi đến bên giường.

Bóng đêm đã sâu, chẳng biết tại sao, trong gió tối nay vậy mà lộ ra vài phần hàn ý.

Một mảnh lá khô bị gió cuốn vào, cổ tay nam tử khẽ nâng, một vòng hắc khí dày đặc kéo lên đầu ngón tay gầy gò tái nhợt của hắn, lá khô còn chưa rơi xuống đã hóa thành bột mịn trên không trung.

Ánh nến mờ nhạt chiếu lên mái tóc đen như tơ lụa của hắn, nam tử nghiêng mặt qua, tầm mắt lướt qua bình phong, rơi vào trong l*иg giam phía sau.

“Hít…” Một đạo thanh âm trầm thấp từ phía sau bình phong truyền đến, nam tử bỗng nhiên khóe mắt hiện lên vài phần vui vẻ.

“Không biết, ngươi có thích lễ gặp mặt này không?”

“Tiểu gia hỏa đã phá hư kế hoạch của ta nhiều lần.”

Giọng nói của nam tử càng trầm thấp, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, ngón tay thon dài chỉ hướng bình phong, khẽ giơ lên trên, trong môi đỏ nhẹ nhàng phát ra một chữ: “Phá.”

“Két——”

L*иg giam sau tấm bình phong bị phá vỡ.

Nam tử áo đỏ dâng lên một tia nhiệt độ, hắn nâng đôi mắt huyết sắc, nhìn về phía ánh nến yếu ớt kia, khí chất trên mặt càng thêm lẳиɠ ɭơ.

“Ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.”

**

Hắt xì!”

Vân Chi hao hết tâm tư tìm kiếm manh mối thình lình hắt xì một cái, nàng xoa xoa chóp mũi ngứa ngáy, nói thầm: “Kỳ quái, gần đây không chú ý, cứ cảm thấy lạnh.Xem ra còn phải tăng cường tu luyện mới được.”

Từ sau khi dẫn khí nhập thể, nàng rất ít khi sinh bệnh.

Có thể là gần đây làm việc quá mức, thân thể của nàng bắt đầu phát ra cảnh cáo.

Vân Chi không cho là đúng, lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm.

Đại khái là bên cạnh không có ai, thức hải yên lặng hồi lâu của Vân Chi bỗng nhiên có động tĩnh.

“Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân!”

Giọng nói non nớt vang lên trong đầu, Vân Chi giật nảy mình.

Nàng sửng sốt vài giây, mới thử dò xét nói: “Huyền Thiên?”

“Sao ngươi lại ra đây?”

Huyền Thiên đã không phải lần đầu tiên bỗng nhiên nhảy ra, mấy lần trước nàng bận bịu chuyện khác, ngược lại không có đặc biệt để ý.

“Ai nha, người ta gần đây tĩnh dưỡng tốt rồi, có chút nhàm chán nha.”

Từ khi Vân Chi giải khai phong ấn, thực lực của Huyền Thiên bắt đầu chậm rãi khôi phục.

Nhưng Vân Chi luôn bận đánh quái tu luyện làm nhiệm vụ, mấy tháng chưa từng tới bí cảnh vô thượng tìm hắn và Huyền Mặc.

Thậm chí… ngay cả giao lưu ngẫu nhiên cũng không có.

Lần trước Vân Chi gặp nguy hiểm, hắn không nhịn được nhắc nhở.

Nhưng sau lần đó, Huyền Thiên lại bị Vân Chi ném ra sau đầu.

Hôm nay vất vả lắm mới đợi được Vân Chi, không ngờ nàng chỉ mở được Vô Thượng Bí Cảnh, ném vào một nhân loại bình thường hôn mê bất tỉnh không có tu vi.

Huyền Thiên bị lạnh nhạt hồi lâu, chung quy vẫn có chút ủy khuất.

Vân Chi cũng biết gần đây mình có chút sơ sẩy: “Xin lỗi, gần đây ta luôn làm nhiệm vụ, không chơi cùng các ngươi.”

“Chờ sau khi ta lên tới Trúc Cơ tầng năm, nhất định sẽ đi bí cảnh nói chuyện với ngươi!”

Vân Chi vỗ ngực, trả lời chắc nịch.

“Không sao, ta mới không phải là ngọc linh nhỏ nhắn như vậy!” Huyền Thiên thập phần săn sóc mở miệng, hắn chú ý đến nửa câu sau của Vân Chi, lại có chút nghi hoặc, “Tiểu chủ nhân muốn nhanh tăng cao tu vi, vì sao không đến bí cảnh?”

“Trong bí cảnh một ngày, nhân gian mới có nửa canh giờ. Ngài tu luyện ở bí cảnh chẳng phải là làm ít công to?”

Vân Chi trước đó ở linh đàm ngâm mình một cái, tu vi nhảy lên hai cấp.

Kỳ quái, là mình không nhắc nhở chủ nhân sao?

Huyền Thiên có chút mê hoặc nói thầm xong, thanh âm thiếu nữ liền vang lên theo ——

“Đã như vậy, sao ngươi không nhắc nhở ta?”

Vân Chi nghiêm mặt, lại nhịn không được đưa tay vỗ vỗ đầu mình: “Quên đi, không trách ngươi ta sớm nên nghĩ đến.”

Khó trách lần đầu tiên đi ra, bên trong bí cảnh trời sáng rõ, ngoại giới đã qua một đêm.

Huyền Thiên có chút hối hận: “Ô ô, là ta không đủ xứng chức.”

“Không sao.” Vân Chi dừng tay, tiếp tục tìm tòi con đường phía trước.

Huyền Thiên yên tĩnh trở lại, đợi đến lúc Vân Chi tìm được cầu thang, chuẩn bị leo lên lầu hai thì Huyền Thiên bỗng nhiên khẩn trương lên: “Chủ nhân, ngươi phải cẩn thận! Ta cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm!”

Chẳng qua, trong khí tức nguy hiểm này lại ẩn chứa vài phần quen thuộc.

Thật kỳ quái.

Ngay lúc Huyền Thiên còn đang xoắn xuýt, góc cầu thang bỗng nhiên thoát ra một yêu thú không rõ thân hình cực lớn!

Vân Chi nhất thời không quan sát, lại bị yêu thú hất thẳng ra ngoài!