Vân Chi không ngờ một phủ thành chủ cũng có thể khí phái như thế.
Mái ngói màu xanh mái son, tầng lầu điệp tạ, chỗ nhập môn, phồn hoa hiển thị rõ ràng.
Chỉ có điều, những kiến trúc này giống như được phủ một lớp lụa xám, tuy rằng hoa lệ, nhưng luôn lộ ra một cỗ tử khí trầm trầm.
Vân Chi yên lặng đi theo sau ông lão, nàng vòng qua từng hành lang dài, cuối cùng dừng lại bên ngoài một tiểu viện thanh tịnh.
“Chỗ này chính là chỗ cô nương ngày sau phải ở.”
“Đồ vật bên trong đã chuẩn bị xong, nếu ngươi cần bổ sung cái gì, cũng có thể thông báo cho ta biết.”
Giọng điệu của ông lão vẫn như thường, ông ta dặn dò xong mới quay đầu nhìn Vân Chi: “Người đã đưa đến, chắc tiểu công tử cũng nên đi chứ?”
“Hả?” Vân Chi còn chưa nhìn đủ, nàng ngửa đầu nhìn lão giả: “Ta không thể nhìn thêm một chút sao?”
Sắc mặt lão giả phát lạnh: “Không được.”
“Ài, vậy ta đi đây.” Vân Chi có chút đáng tiếc thở dài, nàng chống cằm, tiếng nói không còn lớn trầm thấp như trước.
Mặc dù lão giả cảm thấy giọng nói của Vân Chi có chút khác thường, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Ông ta chống gậy định đưa Vân Chi về, nhưng thiếu niên kia lại như không muốn rời đi.
Lão giả trầm giọng cảnh cáo: “Vân Sinh, nếu ngươi còn không đi, ta sẽ đuổi ngươi đi!”
Vân Chi có chút oán trách mở miệng: “Ngài hung ác như vậy làm gì?”
“Không ai nói cho ngươi biết, thường xuyên tức giận có thương tích thân thể sao?”
Vân Chi giọng điệu nhẹ nhàng, nàng vô tội nhún vai, trong đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia tiếc hận.
Lão giả không hiểu vì sao Vân Chi tiếc hận, ngay khi lão chuẩn bị cảnh cáo lần nữa, Vân Chi lại đột nhiên động!
Lão giả thấy không rõ thân hình của nàng, hắn chỉ biết trong nháy mắt mình, thiếu niên lười nhác kia đã vọt tới trước mặt.
Không tốt!
Ánh đao lạnh lẽo lóe lên, máu nóng bắn tung tóe trên không, rơi xuống người Vân Chi.
“Giải quyết xong rồi.”
Vân Chi đưa tay lau máu trên lưỡi đao, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.
Cố Minh Trì nhìn thủ pháp lưu loát mà Vân Chi đã giơ tay chém xuống, trong mắt có chút kinh ngạc.
Cái đó và tiểu sư muội trong lòng hắn… Hình như có chút khác biệt.
Môi Cố Minh Trì giật giật, hắn vừa định hỏi gì đó, Vân Chi đã nói trước: “Có phải muốn hỏi vì sao ta phải chấm dứt hắn không?”
Cố Minh Trì gật đầu.
Vân Chi ngồi xổm xuống, thuần thục lấy ra đồng bài lão giả giấu trong tay áo.
Đợi nàng cất thẻ đồng vào túi giới tử, Vân Chi mới giơ tay, để vết thương trên cổ lão già hiện ra.
Cố Minh Trì nghe lời nhìn sang.
Chỉ thấy màu máu ở miệng vết thương của lão giả dần dần trở nên đậm hơn, cuối cùng hóa thành một bãi dịch nhờn đen thui.
“Nhìn ra chưa?” Vân Chi lấy ra Hóa Cốt thủy đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng chậm rãi đổ ra một giọt.
Chất lỏng trong suốt thấm vào làn da của lão giả, chỉ trong thời gian nửa nén hương, chất lỏng trong suốt kia đã ăn mòn thân thể lão giả đến sạch sẽ.
Cố Minh Trì còn chưa kịp phản ứng lại.
Vân Chi đành phải giải thích: “Đó là thi khôi nửa thành hình.”
Hơn hai tháng trước sau khi nhiệm vụ kết thúc, Vân Chi bắt đầu nghiên cứu thi khôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy lão giả, Vân Chi đã phát hiện ra sự khác thường của hắn.
Ánh mắt của hắn đυ.c ngầu, tay chống quải trượng còn toát ra mấy phần hắc khí.
Cho nên nàng mới có thể quyết đoán giải quyết lão giả như thế.
“Nhưng bây giờ giải quyết xong hắn cũng có chút đáng tiếc.” Vân Chi thở dài: “Vốn còn muốn hắn dẫn chúng ta tới tẩm cung thành chủ, nhưng lão nhân này tính khí quá cứng rắn.”
Lời nói của thiếu nữ rơi vào trong tai, Cố Minh Trì không khỏi ngẩn ra.
Tiểu sư muội dường như… Hiểu biết còn nhiều hơn hắn.
Chỉ trong hai tháng, nàng đã trưởng thành đến mức như thế, nếu buông tay để cho nàng trưởng thành, tương lai chắc chắn sẽ trở thành tồn tại khiến cho toàn bộ Tu Chân Giới nghe tin đã sợ mất mật.
Cố Minh Trì suy tư, vậy mà không sinh ra nổi một chút ghen tỵ nào.
Không chỉ như thế, hắn còn ẩn ẩn có chút chờ mong.
Sư muội của hắn, không phải là phàm nhân.
Hắn muốn nhìn thấy nàng trưởng thành.