Chương 53: Mở lối tắt

May mà Vân Chi không phải là người mong manh dễ vỡ.

Nàng thoáng trì hoãn một hồi, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi linh kiếm, đưa tay phủ lên tấm màng trong suốt kia.

Đầu ngón tay vừa chạm vào kết giới, Vân Chi đã cảm nhận được một lực cản cực lớn.

Không quá lạc quan.

Lực lượng của kết giới này quá mức cường đại, với thực lực của Vân Chi và Cố Minh Trì thì còn có chút khó có thể phá giải.

Đáy mắt Vân Chi hiện lên một tia hoang mang, nàng chống cằm, đôi mắt đẹp nhìn về phía yêu khí lơ lửng ở chỗ kết giới.

Xem ra… không thể xông vào.

Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi mắt hạnh nhìn về phía Cố Minh Trì hơi nheo lại.

Cố Minh Trì bị Vân Chi liếc mắt nhìn đến có chút sợ hãi, hắn cau mày, lui về phía sau nửa bước: “Sư muội, làm sao vậy?”

Vân Lam cười: “Sư huynh đừng hoảng hốt.”

“Ta có một ý tưởng có thể tiến vào phủ thành chủ, nhưng mà… Có khả năng cần ngươi phối hợp một phen.”

Cố Minh Trì bắt được kim quang chợt lóe lên trong đáy mắt Vân Chi, đáy lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

**

Nửa canh giờ sau.

Cửa lớn đóng chặt của phủ thành chủ rốt cục chậm rãi mở ra.

Bên trong có một ông lão áo xám đi ra, ông chống gậy, chậm rãi đi tới chỗ sư tử đá, bỏ tấm lệnh bài đồng trong tay phải vào trong miệng sư tử đá.

Hào quang ảm đạm màu đen bay vọt ra, kết giới tản ra khí tức yêu tà kia vậy mà chậm rãi thu hồi.

Lão nhân nheo mắt lại, sau khi nhìn thấy bóng người cao một thấp, mới chậm rãi đi ra.

“Ngươi chính là người nhờ người đưa tin cho ta, nói muốn đưa tỷ tỷ của mình vào phủ thành chủ Vân Sinh?”

Vân Sinh là tên giả lâm thời của Vân Chi, nàng nghe thấy lão giả gọi tên mình, liền hành lễ với lão giả: “Đúng vậy, chính là tại hạ.”

Trong mắt lão giả hiện lên một tia hài lòng, ông ta dời tầm mắt, nhìn về phía nữ tử đeo mạng che mặt thần bí đứng sau lưng Vân Chi.

Lão giả nhíu mày, giơ quải trượng trong tay lên, ngữ khí thêm vài phần nghiêm túc: “Vì sao ngươi phải đeo mạng che mặt, là trên mặt có thiếu sót gì sao?”

Cố Minh Trì nghe vậy không nói gì, Vân Chi thấy thế, nhanh chóng hòa giải.

“Tiên sinh ngài có chỗ không biết, tỷ tỷ nhà ta từ nhỏ chưa từng ra khỏi khuê môn, lần đầu tiên ra khỏi nhà là tới phủ thành chủ, tự nhiên là có chút thẹn thùng.”

“Ngài cứ yên tâm đi, a tỷ nhà ta chính là mỹ nhân nổi danh của chúng ta.”

Lão giả lúc này mới thôi, hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức từ bên hông móc ra một cái túi gấm nặng trịch ném cho Vân Chi, có chút không kiên nhẫn mở miệng.

“Đã nói là hai mươi vạn linh thạch, thu tiền thì mau rời đi!”

Ngữ khí của lão giả không tính là quá tốt, hắn hất cằm về phía Cố Minh Trì, trầm giọng nói: “Ngươi theo ta qua đây.”

Lông mày Cố Minh Trì hơi nhíu lại, dưới chân không di chuyển nửa phần.

Lão giả không vui: “Như thế nào, ngươi không muốn?”

Vân Chi liếc nhìn Cố Minh Trì, sau đó cười khan nói: “Đâu có đâu có, nàng đương nhiên nguyện ý.”

“Nhưng mà, có thể phải phiền lão tiên sinh để ta vào đưa tiễn nàng. Bình thường a tỷ nhà ta có chút nhát gan, ngài thông cảm cho.”

Lão già vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ chân thành tha thiết của Vân Chi, lại không nói nên lời.

Hắn đảo mắt, giọng điệu không quá tốt: “Đi vào đi, nhưng ngươi nhất định phải ra sớm.”

“Nếu như bị thành chủ phát hiện, ta không bảo vệ được ngươi.”

Vân Chi cười đáp: “Chắc chắn, chắc chắn rồi.”

Kết quả là, hai người cứ như vậy đi theo lão giả bước vào phủ thành chủ.

Đóng cửa lại, Vân Chi liếc mắt nhìn sư tử đá to lớn quỷ dị ở cửa.

Nếu như đoán không sai, đó chính là giới nhãn của kết giới.