Chương 52: Thất sách

“Chỉ có điều, ta có một chỗ vẫn không hiểu.”

Vân Chi ngoái đầu lại, nghiêng đầu nói: “Sư huynh nói chỗ nào?”

Cố Minh Trì chậm rãi nói: “Làm sao ngươi biết Hồng Diệp làm bộ mất trí nhớ?”

“Chuyện này sao…”

Vân Chi cười, cố ý thừa nước đυ.c thả câu:

“Chờ sư huynh hoàn thành nhiệm vụ với ta, lúc về nhà với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!”

Cố Minh Trì nhìn bộ dáng thiếu nữ, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Đôi mắt màu trà của nàng cong thành trăng lưỡi liềm nơi chân trời, lông mi dài khẽ chớp chớp.

Mặt mày tinh xảo xinh đẹp phối hợp với ba ngàn sợi tóc đen buộc cao sau lưng, thế mà thật sự giống thiếu niên lang hăng hái.

Cùng nhau về nhà.

Lần đầu Cố Minh Trì cảm thấy bốn chữ này thật dễ nghe.

“Vậy chúng ta, cùng nhau đi.”

Thiếu niên cúi đầu mặt mày, tiếng nói đặc biệt trong suốt.

Vân Chi giơ tay, vui vẻ vỗ tay với Cố Minh Trì: “Quân tử nhất ngôn!”

Cố Minh Trì khẽ nhếch môi: “Tứ mã nan truy.”

**

Lúc tìm được phủ thành chủ, hoàng hôn đã muộn.

Vân Chi nhìn tấm biển vàng treo trên cửa và hai con sư tử đá tướng mạo hung ác ở cửa, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại.

Có chút thú vị.

Tầm mắt của Vân Chi rơi vào một chuỗi phù văn nhỏ khắc dưới tấm phù vàng, hứng thú trong đáy mắt càng thêm nồng hậu.

Trên bảng hiệu của phủ thành chủ rõ ràng có khắc phù văn của Vượng gia trấn trạch, hai con sư tử đá ở cửa cũng vừa vặn đè lên vị trí trấn áp, nhưng yêu tà chi khí trong phủ thành chủ này lại sắp phá tan chân trời.

Vân Chi quay đầu nhìn về phía Cố Minh Trì, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư huynh, huynh nhìn thấy không?”

Cố Minh Trì: “Nhìn thấy.”

“Trong phủ thành chủ có yêu tà.”

Vân Chi chống cằm, nghiêm túc kết luận: “Hơn nữa, hình như thực lực của vật yêu tà này không yếu.”

“Chỉ có điều, hiện tại nó hẳn là bị trọng thương.”

Nếu không khí tức yêu tà này sẽ không rõ ràng như thế.

“Nhưng bị thương nặng là tốt nhất.”

“Như thế ta không cần lo lắng có đánh thắng được hay không!”

Vân Chi đứng một bên lẩm bẩm, nàng vuốt ve đoản đao bên hông, trong đôi mắt trong veo viết đầy tình thế bắt buộc.

“Sư muội vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Ngươi và ta chỉ có hai người, nếu như xuất hiện sai lầm, rất có thể…”

Cố Minh Trì hơi chần chừ nhìn về phía Vân Chi, mà Vân Chi ngoảnh mặt làm ngơ.

Nàng nhắm mắt làm rõ tin tức thu thập trước đó, lại rút ra một chút tinh thần lực đi kiểm kê giới tử nang cùng linh đan diệu dược cất giấu trong vòng tay.

Chung quanh lâm vào một mảnh yên lặng, ngay lúc Cố Minh Trì cho rằng Vân Chi thần du thiên ngoại, nàng thình lình quay đầu hỏi hắn:

“Sư huynh, nếu như bây giờ ngươi toàn lực ứng phó, có thể đánh chết yêu thú có tu vi bực nào?”

Cố Minh Trì suy nghĩ một lát, không chắc chắn nói: “Ta hiện tại đã là Trúc Cơ đỉnh phong, nếu toàn lực ứng phó có thể miễn cưỡng đánh chết yêu thú Kim Đan sơ kỳ.”

“Kim Đan sơ kỳ?”

Thiếu nữ tựa hồ có chút không hài lòng.

“Vậy nếu như một mực ăn đan dược đại bổ thì sao?”

Cố Minh Trì trầm ngâm vài giây, trong giọng nói có thêm vài phần tự tin: “Kim Đan trung kỳ… Không, có thể thử Kim Đan đỉnh phong một lần.”

Đôi mắt Vân Chi sáng ngời: “Lợi hại vậy sao?”

Lỗ tai Cố Minh Trì hơi đỏ lên: “Sư muội khen nhầm rồi.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi vào?”

Vân Chi bước lên trước vài bước, nàng vốn định triệu Thu Thủy kiếm vào, nhưng vừa nhảy lên trường kiếm xuyên qua, một lớp màng mỏng che kín tà khí màu xám đã bắn thiếu nữ trở về.

Mũi Vân Chi cũng bị màng mỏng đυ.ng đau, nàng đau quá mà run lên, suýt nữa chảy nước mắt.

Ô, thất sách rồi!

Sao ở đây còn có kết giới!