Chương 49: Hồng Diệp (2)

Lúc mới gặp Hồng Diệp, đang vào đầu hạ.

Ánh mặt trời nóng rực xuyên qua tầng mây, rơi xuống mỗi tấc đất ở Đông Quan thành.

Tô Nhược bước xuống khỏi kiệu êm, cầm chiếc ô giấy dầu đã chuẩn bị sẵn từ trước, đi về phía hồ nước phía nam Đông Quan thành.

Hồ Đông Quan không tính là lớn, nhưng phong cảnh đúng là tốt nhất.

Tuy là mùa hè, nhưng nơi này gió mát hiu hiu, bóng cây như cái lọng.

Tô Nhược cùng Thanh Diên Phương đi tới gần bờ hồ, liền nhìn thấy nữ tử áo đỏ đang giãy dụa trong nước.

“Thanh Diên, ngươi xem đó là cái gì?”

Thanh Diên nhìn theo hướng Tô Nhược chỉ, trên mặt cả kinh: “Hình như… là một người!”

Giọng nói của Tô Nhược run rẩy: “Ngươi chờ ta ở đây, ta đi tìm người hỗ trợ!”

Cho tới bây giờ, Tô Nhược chưa từng thấy qua tình huống này, nàng ném dù giấy dầu, xách váy lên, đi đến bên cạnh kiệu mềm, gọi gã sai vặt đi theo.

Cũng may gã sai vặt bơi lội vô cùng tốt, không đến nửa khắc đồng hồ đã cứu được nữ tử áo đỏ trong nước lên.

Tô Nhược lo lắng cho an nguy của nàng, ngay cả tâm tư du ngoạn cũng không còn.

Nàng dẫn theo nữ tử đang hôn mê đi tới tiệm thuốc của lang trung, cứu chữa một lúc lâu, mới nhặt lại được nửa cái mạng của nữ tử áo đỏ.

Sau đó, Tô Nhược thấy Hồng Diệp không còn chỗ để đi, bèn đưa nàng về Vi Vũ Các.

Ngày đầu tiên trở về, Lưu mụ mụ ghét bỏ trên mặt Hồng Diệp có sẹo, dứt khoát đem nàng đặt ở bên người Tô Nhược làm tỳ nữ.

Đương nhiên, Hồng Diệp cũng thật sự có trách nhiệm.

Những ngày Tô Nhược bị phong hàn, mỗi ngày Hồng Diệp đúng giờ đưa thuốc cho nàng.

Thỉnh thoảng còn xuống bếp nấu canh làm đẹp cho Tô Nhược.

Lúc rảnh rỗi, Tô Nhược cũng sẽ lôi kéo Hồng Diệp trò chuyện.

Nhưng Hồng Diệp trước nay luôn trầm mặc ít nói, Tô Nhược hỏi một đống, Hồng Diệp cũng chỉ cúi đầu đáp nửa câu.

“Hồng Diệp, sao hôm đó ngươi lại rơi xuống nước?”

“Hồng Diệp không biết.”

“Vậy ngươi có nhớ vết sẹo trên mặt làm như thế nào không?”

“Hồng Diệp quên mất.”

“Vậy ngươi còn nhớ thân nhân trước kia không?”

Sắc mặt Hồng Diệp nghiêm nghị: “Cô nương, ta không nhớ được.”

Hai người trao đổi mấy tháng, Tô Nhược cũng chỉ dừng lại ở tên Hồng Diệp.

Chỉ có điều bắt đầu từ lúc Hồng Diệp thu dưỡng hồ ly, tần suất nàng đến bên cạnh Tô Nhược cũng chậm rãi hạ thấp.

Tô Nhược không biết tiểu hồ ly kia có gì đáng để người ta yêu thích, rõ ràng nó vừa thối vừa xấu, nhưng Hồng Diệp lại coi nó như trân bảo hiếm thấy mà cúng bái.

Nhưng… không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian Hồng Diệp nuôi hồ ly, việc buôn bán của Vi Vũ Các cũng càng ngày càng tốt.

Cho nên Lưu ma ma mới có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, làm như không thấy tiểu hồ ly Hồng Diệp nuôi.

**

Tô Nhược nói ra những gì mình hiểu, rồi mới nhìn Vân Chi: “Nhưng mà, vì sao tiểu công tử phải hỏi chuyện Hồng Diệp?”

Vân Chi ngước mắt lên cười khẽ:”Không sao, chỉ là nghe Tô Nhược cô nương nhắc tới, cảm thấy có chút quen tai.”

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng phải rời đi.”

Vân Chi lấy từ trong túi giới tử ra một viên hồng ngọc chất lượng vô cùng tốt, đẩy tới bên cạnh Tô Nhược, chậm rãi nói: “Đây là một chút tâm ý của Vân mỗ, mong Tô cô nương nhận lấy.”

Tô Nhược được sủng ái mà sợ hãi: “Như vậy sao được? Vừa rồi ngài đã cho rất nhiều!”

Vân Chi cười đáp: “Mười vạn linh thạch kia, đến tay Tô cô nương lại có bao nhiêu?”

Tô Nhược im lặng.

Mười vạn linh thạch, đến tay Tô Nhược chỉ có ba phần.

Từ nhỏ đến lớn, Lưu ma ma đầu tư tiền tài vào trên người nàng…

Tâm tư nhiều nhất. Cho nên có khi bị trừ phần, Tô Nhược cũng không có lời oán giận gì.

“Hơn nữa, ta còn quấy rầy giấc mơ của Tô cô nương không phải sao? Cho nên, Tô cô nương vẫn là nhận lấy đi.”

“Ta sẽ không quấy rầy cô nương nữa.”