Chương 46: Mềm mại triền miên

Thanh Diên kinh ngạc, tầm mắt của nàng di chuyển trên người Vân Chi và Cố Minh Trì, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Ngài tìm nàng làm gì?”

Vân Chi làm ra vẻ nói: “Nàng không phải là người đứng đầu bảng của các ngươi sao? Ta muốn gặp một lần, có vấn đề gì sao?”

Nàng lật tay trái, biến ra một cái túi gấm nặng trịch, ném cho nữ nhân trước mắt: “Nơi này có mười vạn linh thạch, có đủ vào gặp nàng một lần hay không?”

Vân Chi bình tĩnh trên mặt, nhưng trong lòng lại khẩn trương đến kỳ cục.

Trong sách đều nói có tiền có thể sai khiến quỷ, cho nên túi linh thạch này hẳn là có thể khiến nàng đáp ứng thỉnh cầu của mình?

Đây là lần đầu tiên nàng đến nơi phong nguyệt như thế này, nàng vẫn chưa có kinh nghiệm.

Vân Chi nói thầm trong lòng, Thanh Diên lại cười: “Tiểu công tử thật thú vị.”

“Mười vạn linh thạch đương nhiên là đủ.”

“Vậy được, ngươi dẫn đường đi.”

Vân Chi đứng chắp tay, hất hàm, bộ dạng như một công tử nhà giàu ngang ngược càn rỡ.

Thanh Diên không dám chậm trễ: “Được, xin mời đi theo ta.”

“Nhưng mà…” Nàng nhìn nữ nhân xinh đẹp sau lưng Vân Chi, giọng có chút chần chừ.

Vân Chi nhíu mày, thô lỗ nói: “Làm sao vậy?”

Thanh Diên lấy lại tinh thần, cười làm lành nói: “Không có chuyện gì, Thanh Diên chỉ cảm thấy Vi Vũ Các này là nơi nam tử đến, nếu nữ nhi gia đi vào, chỉ sợ sẽ không tốt cho thanh danh…”

Thanh Diên chưa nói xong, Cố Minh Trì ở sau lưng Vân Chi khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không sao.

Thanh Diên thấy thế, cũng không hề câu nệ lễ tiết tầm thường, nàng nhoẻn miệng cười, hoa điền ở giữa lông mày càng thêm rực rỡ.

“Vậy mời theo nô gia đến đây.”

**

Trong Vi Vũ Các, lều lụa đỏ, ca múa mừng cảnh thái bình.

Vân Chi bước vào trong các, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng cười như chuông bạc: “Thanh Diên, ngươi không phải lưu lạc đến mức ra tay với bé trai đấy chứ?”

Thanh Diên chỉ cười nhạt một tiếng, làm bộ như không nghe thấy.

“Hừ, chẳng qua là đứng ở bên ngoài mời khách, có gì đáng kiêu ngạo!”

Nữ nhân vốn còn muốn châm chọc vài câu thấy Thanh Diên không quan tâm mình, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi, tiếp tục cùng nam nhân ôm mình uống rượu trêu chọc.

Ba người đi đến lầu hai, Thanh Diên dẫn đầu dẫn hai người tới một căn phòng trang hoàng tốt nhất, giơ tay gõ cửa gỗ.

“A Nhược, có khách quý tìm.”

Thanh Diên nói xong, lại cúi đầu nhìn về phía Vân Đình, nhẹ giọng giới thiệu: “Nơi này chính là phòng của Tô Nhược cô nương, hai vị chờ ở đây đi.”

Vân Chi bình tĩnh gật đầu: “Ta biết rồi, đa tạ Thanh Diên cô nương.”

Thanh Diên xoay người rời đi, Tô Nhược mới chậm rãi đi ra mở cửa.

Nàng nắm một thanh quạt tròn, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra mặt mày thanh lệ.

Tô Nhược dựa vào ngưỡng cửa, dịu dàng nói: “Ai vậy, ban ngày làm phiền giấc mộng đẹp của người khác.”

Đợi đến khi nhìn thấy cách ăn mặc của hai người Vân Diệp, Tô Nhược mới hồi phục tinh thần.

Nàng mở to mắt, trong con ngươi màu đen xẹt qua một tia kinh ngạc: “Thanh Diên sao lại thế, khách nhân nhỏ như vậy cũng mang đến cho ta sao?”

“Hơn nữa, sao còn có nữ tử?”

Đây là muốn thành tâm nhục nhã nàng sao?

Nghe tiếng kêu khẽ của Tô Nhược, Thanh Diên còn chưa xuống lầu đã quay đầu lại, làm một khẩu hình với Tô Nhược.

Mười vạn linh thạch.

Tô Nhược không khỏi dừng lại.

Nhiều như vậy?

Nàng không nhìn lầm chứ?

Chỉ là một đứa nhóc như vậy, có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy?

Ánh mắt Tô Nhược lập tức trở nên thân thiện, không chờ Vân Chi trả lời, nàng tiến lên cầm tay thiếu nữ, đặt lên eo mình: “Công tử, ngài là đặc biệt đến tìm nô gia sao?”

Giọng nói của Tô Nhược hạ thấp, trong giọng nói là không kiềm chế được sự ngọt ngào.

Ngay sau đó, nàng nắm tay Vân Chi, lại muốn đưa vào ngực.

Vân Chi chấn động.

Được nha… mềm quá.