Chương 45: Đi Thanh lâu

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi làm nhiệm vụ đi!”

Vân Chi mặt mày cong cong, không để ý tới vẻ đen kịt trên mặt thiếu niên triệt để.

Cố Minh Trì nhìn bộ dáng hài lòng của sư muội nhà mình, không nhịn được đỡ trán thở dài.

Được rồi, tiểu sư muội thích là tốt rồi.

Không cần phải quan tâm sống chết của hắn.

“Ừm.”

Hắn cau mày vuốt phẳng nếp nhăn trên váy: “Cho nên bây giờ chúng ta muốn đi nơi nào?”

Vân Chi cẩn thận nhớ lại một phen: “Không bằng chúng ta đi đến hẻm Phong Gian trước?”

Tuy nhiệm vụ đầu tiên là cứu thành chủ bị thương, nhưng vừa nghe xong lời chủ quán nói, Vân Chi bỏ đi ý nghĩ này.

Dù sao cũng là trong vòng một ngày.

Theo lý mà nói, một ngày có mười hai canh giờ.

Cho nên, nàng chỉ cần trước khi mười hai canh giờ kết thúc tiến vào phủ thành chủ, theo nhiệm vụ yêu cầu hành động là được.

“Nghe lời ngươi.”

Cố Minh Trì cứng ngắc lấy ra trường kiếm, chuẩn bị ngự kiếm mà đi.

Vân Chi thấy thế, lập tức ngăn hắn lại.

“Sư huynh chậm đã!”

Vân Chi lấy khăn che mặt vừa cất đi ra, cẩn thận đeo lên.

Cố Minh Trì nghi hoặc nhìn sang.

Chỉ thấy thiếu nữ triệu hồi trường kiếm, động tác nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên.

“Nếu sư huynh muốn giả trang nữ tử, cho nên… chuyện ngự kiếm này vẫn để ta đi làm đi.”

“Chúng ta phải phù hợp với thiết lập nhân vật!”

Vân Chi duỗi bàn tay trắng thuần ra, dí dỏm chớp mắt.

Cố Minh Trì nhìn đầu ngón tay thiếu nữ như ngọc điêu khắc, ánh mắt hơi ngưng tụ.

“Sư huynh, huynh đang suy nghĩ gì vậy, mau lên đây đi.”

Vân Chi nghi hoặc lắc lắc tay, chỉ thấy “nữ tử” dung mạo tinh xảo trước mặt mím môi, hắn ngẩng mặt lên, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm có từng điểm sáng vỡ ra.

“Được.”

**

Hẻm Phong Gian, Vi Vũ Các phi thường náo nhiệt.

Rõ ràng là sau giờ ngọ, việc buôn bán của Vi Vũ Các lại tốt đến không tưởng.

“Khách quan đi thong thả, lần sau lại đến ~ ”

Oanh Oanh yến yến ở cửa hướng về phía khách nhân rời đi đưa ánh mắt mập mờ, người sau mặt đầy hồng quang gật đầu, biểu thị mình còn có thể tới thăm.

Vân Chi đứng cách đó không xa quan sát say sưa, Cố Minh Trì thấy thế, không nhịn được vươn tay che khuất tầm mắt thiếu nữ.

Cảnh tượng trước mắt bị ngăn cản, Vân Chi thăm dò, cánh tay kia lại che lại.

Lại thăm dò, lại che.

Trải qua mấy hiệp, dù Vân Chi tính tình tốt cũng không kiên nhẫn nổi.

Nàng đè xuống đoạn xương trước mắt này, hung hăng kháng nghị nói: “Sư huynh!”

“Ta chỉ nhìn một chút.”

Cố Minh Trì xụ mặt, vẫn không chịu buông tay: “Ngươi còn nhỏ.”

Vân Chi khóc không ra nước mắt: “Nhưng mà, đây là nhiệm vụ mà.”

“Hơn nữa ta là nữ hài tử, nhìn một chút tỷ tỷ xinh đẹp cũng không sao chứ?”

Nàng ủy khuất trừng mắt nhìn, đôi mắt ướŧ áŧ nhuốm lên một tầng thủy quang nhàn nhạt.

Ánh mắt Cố Minh Trì lóe lên, vẫn không nói: “Không được, ngươi còn nhỏ.”

Đại khái là bởi vì âm thanh tranh luận của hai người quá lớn, nữ tử vốn đứng ở phía trước nhất mời khách cũng nhìn lại.

Ánh mắt của nàng lướt qua thiếu niên nhỏ gầy, cuối cùng rơi vào trên người nữ tử xinh đẹp phía sau hắn.

Vừa rồi không nhìn kỹ còn không biết, ngũ quan của nữ tử kia vô cùng tốt, lúc này nhìn kỹ, cô nương kia đúng là đẹp hơn Tô Nhược đứng đầu bảng trong các vài phần.

Trong lòng nữ nhân giật mình, trong con ngươi xẹt qua một tia hứng thú.

Nàng lắc lắc eo, bỗng dưng đi đến trước mặt hai người, ôn nhu dò hỏi: “Thanh Diên thấy hai vị dừng lại ở đây hồi lâu, là muốn tìm người nào?”

Giọng Thanh Diên mềm mại, Vân Diệp ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người tới, không nhịn được mà nhỏ giọng nói.

Nàng đè thấp tiếng nói, ra vẻ già nua trầm giọng nói: “Đúng vậy.”

“Ta tới tìm Tô Nhược cô nương.”

“Tô Nhược?”