Chương 44: Nữ trang

Thiếu niên thanh minh ngắn ngủi, Vân Chi quay đầu lại, vừa vặn đối diện với một khuôn mặt oanh lệ dễ nhìn.

Mặt hắn có chút yêu dã, Vân Chi chớp chớp mắt, một lúc sau mới phản ứng lại: “Ngũ sư huynh, sao ngươi lại ở đây?”

Nàng vừa nói xong không thấy đệ tử Vấn Kiếm tông, Cố Minh Trì đã xuất hiện.

“Ta tới làm nhiệm vụ, không hiểu sao lại bị vây ở chỗ này.”

“Ta nhớ rõ ràng trước đó nơi này không có Đông Quan Thành.”

Trên mặt Cố Minh Trì hiện lên một tia hoang mang, chẳng biết tại sao, trong đầu Vân Chi bỗng nhiên xuất hiện một câu nói lớn mật.

Ngũ sư huynh thật giống như mỹ nhân ngu ngốc.

Vân Chi lắc đầu, cố gắng vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.

“Ngũ sư huynh, không phải ngươi cũng nhận nhiệm vụ tứ tinh đó chứ?”

Người sau nhíu chặt mày, hắn rũ mắt xuống, hàng mi dài màu đen dưới mí mắt hiện lên một mảnh bóng mờ: “Ừm, nhiệm vụ này phần thưởng tương đối nhiều.”

Dưới số tiền lớn xuất ra dũng phu, hơn nữa, nhiệm vụ bốn sao trước Ngôn Huấn Các cũng không quá khó khăn.

Chỉ có điều Cố Minh Trì không ngờ nhiệm vụ lần này lại khác với trước kia.

“Vậy ngươi có biết rốt cuộc có bao nhiêu người tiếp nhận nhiệm vụ này không?”

Vân Chi dậy sớm, khi đến báo danh ở Ngôn Huấn Các, trên nhiệm vụ chỉ có tên của một mình nàng.

Cố Minh Trì nghiêm túc nhớ lại một lát, rồi nghiêm túc đáp: “Hình như chỉ có muội và ta thôi.”

Thẩm Hoài Châu chỉ phụ trách giám sát Vân Chi, tên không ở trên đó.

“Làm sao có thể! Phần thưởng của nhiệm vụ kia rõ ràng rất nhiều mà.”

Hơn nữa, nhiệm vụ bốn sao lần này còn có điểm tích lũy ngoài định mức.

Vân Chi nghĩ mãi mà không rõ.

Chẳng lẽ nhiệm vụ này còn có hạn chế, chỉ có hai người bọn họ thấy được?

Nhìn dáng vẻ cau mày của Cố Minh Trì, Vân Chi lắc đầu, thở dài nói: “Quên đi, không nói chuyện này nữa, chúng ta tìm manh mối nhiệm vụ trước đi, đúng rồi, sư huynh có nhắc tới nhận nhiệm vụ không?”

Cố Minh Trì gật đầu: “Có.”

Vân Chi hỏi: “Vậy ngươi nói cái gì? Ta muốn tổng kết lại nhắc nhở của hai chúng ta, xem có điểm đột phá mới nào không.”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Cố Minh Trì liền trở nên tối nghĩa khó hiểu.

Ánh mắt hắn phức tạp nhìn chằm chằm Vân Chi, cằm căng chặt.

Qua một hồi lâu, hắn mới nhắm mắt lại, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Nó để cho ta nam giả nữ trang, trà trộn vào phủ thành chủ.”

“Ngươi là nam giả nữ trang, ta là nữ giả nam trang, sao lại kỳ quái như vậy…”

Vân Chi nói thầm một phen, mới phản ứng lại: “Chờ một chút, ngươi mới nói cái gì? Nó cho ngươi mặc nữ trang?”

Giọng Vân Chi cũng thay đổi, nàng che miệng, mắt hạnh càng sáng.

Cố Minh Trì rũ mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy sự hưng phấn không thể kìm nén chợt lóe lên trong mắt thiếu nữ.

Hưng phấn sao?

Cố Minh Trì thầm nghĩ đừng nhìn nữa, trong lòng có chút không được tự nhiên.

Đuôi mắt hắn nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, thanh âm ngưng trệ nói: “Cái này đối với ta mà nói có chút khó khăn.”

Vân Chi đang định an ủi hắn, thì đôi mi của thiếu niên run run, lại phun ra một câu: “Ta không tìm thấy nữ trang.”

Tê… Vân Chi cảm thấy máu mình sắp chảy ngược.

Thật xấu hổ.

Nhưng, nàng lại có chút mong đợi!

Vân Chi may mắn mình đeo khăn che mặt, nếu không, thiếu niên nhất định có thể nhìn thấy nụ cười biếи ŧɦái bên môi nàng.

“Khụ khụ.”

Vân Chi hắng giọng, nàng ngửa đầu nhìn thiếu niên diễm lệ trước mắt, mặt mày cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp: “Nếu sư huynh không ngại, chi bằng mặc đồ của ta?”

Trong vòng thu nạp của nàng có rất nhiều nữ trang xinh đẹp!

Hơn nữa còn có thể căn cứ thân hình điều chỉnh kích thước!

“Cái gì?”

Con ngươi đen tuyền của Cố Minh Trì hơi phóng đại lên, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ đang hưng phấn, giữa lông mày hiện lên một tia mất tự nhiên.

Vân Chi chớp chớp mắt, ngây thơ lặp lại: “Ta nói này, sư huynh có thể mặc y phục của ta.”

“Chỗ ta còn có son phấn, nếu sư huynh lo lắng quá mức không hài hòa, ta có thể trang điểm cho sư huynh một chút!”

Nàng đánh giá xung quanh một phen, thấy không có ai chú ý mình, liền lôi kéo Cố Minh Trì chui vào trong hẻm nhỏ ở một bên.

Thiếu niên không kịp từ chối, vừa đi vào ngõ sâu, trong tay hắn đã bị nhét vào một cái váy tơ lụa mềm mại màu sen.

Cố Minh Trì trầm mặc hai giây.

“Ta có thể từ chối không?” Cố Minh Trì khó khăn mở miệng.

Vân Chi tội nghiệp trừng mắt nhìn, uất ức nói: “Sư huynh muốn cự tuyệt ta sao?”

Đại khái là ánh mắt của tiểu cô nương quá mức trong suốt, Cố Minh Trì nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Hắn nhắm mắt lại, hầu kết lăn, trầm ngâm hồi lâu mới cam chịu nói: “Được.”

“Nhưng mà…”

Cố Minh Trì cứng rắn đẩy Vân Chi ra, Vân Chi thấy thế nhất thời có chút nghi hoặc: “Có điều cái gì?”

Thái dương huyệt của thiếu niên có chút đau đớn, hắn bất đắc dĩ thở dài, giọng nói khô khốc: “Ngươi cần tránh một chút.”

Tiểu sư muội nhà hắn hình như còn không hiểu cái gì gọi là nam nữ khác biệt.

Một rặng mây đỏ kéo lên gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, Vân Chi hít vào một hơi, rốt cục phản ứng lại: “Ta biết rồi, ta hiện tại liền đi đầu hẻm thông khí cho sư huynh!”

Vân Chi xấu hổ quay đầu, chạy về phía đầu hẻm.

Thời gian trôi qua từng chút một, Vân Chi đứng ở đầu hẻm chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, hẻm nhỏ an tĩnh phía sau vang lên một trận tiếng bước chân trầm ổn.

Ngay sau đó, tiếng nói trong vắt của thiếu niên từ phía sau truyền đến: “Ta… Ta xong rồi.”

Vân Chi xoay người ngẩng đầu, đang muốn hỏi Cố Minh Trì có cần thoa son không thì bị dung mạo của thiếu niên làm cho kinh diễm triệt để.

Trời.

Vân Chi đầu óc có chút ngơ ngác.

Thiếu niên trước mắt mặc một thân váy lụa màu sen, màu da được làm cho trắng nõn.

Mái tóc đen cột chặt rủ xuống, thiếu niên rũ mắt, lông mi đen kịt che hết tầm mắt của y, đại khái là vì ánh sáng, Vân Chi thấy được khóe mắt của Cố Minh Trì.

“Khụ khụ…”

Vân Chi thở không đều, bị sặc đến đỏ bừng mặt.

Thiếu niên lập tức căng thẳng: “Sao vậy? Là không đẹp sao?”

Hắn đưa tay đặt lên lưng thiếu nữ, truyền một tia linh lực cho Vân Chi để thuận theo khí tức.

“Không có, không có gì không đẹp!”

Vân Chi vội vàng lắc đầu, nàng nhìn chằm chằm vào ngũ quan diễm lệ của Cố Minh Trì, mắt hạnh sáng ngời: “Sư huynh, tóc ngươi để lên có vẻ không thích hợp lắm.”

“Không bằng để ta chải cho ngươi một búi tóc đi?”

Cố Minh Trì nhìn mong đợi sắp tràn ra từ đáy mắt Vân Chi, lần đầu tiên không từ chối.

“Được.”

“Tất cả nghe lời ngươi.”

Vân Chi tháo khăn che mặt xuống, lấy hộp trang sức mấy tháng trước chuẩn bị trong túi giới tử ra, vui vẻ lấy mấy bông hoa xinh đẹp ra, buộc từng cái lên người thiếu niên.

Sau một lúc lâu.

Vân Chi hài lòng nhìn tác phẩm của mình, lấy gương đồng trong hộp trang sức ra đưa cho Cố Minh Trì.

Mãn nguyện rồi!

Sinh thời có thể nhìn thấy sư huynh mặc nữ trang, thật sự là cực kỳ vui vẻ!

“Ngũ sư huynh, huynh xem.”

“Tay nghề của ta không tệ nhỉ.”

Hàng mi mảnh mai của nàng chớp chớp mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt tràn ngập kiêu ngạo.

Cố Minh Trì nhìn người trong gương đồng, tay không kiềm chế được run lên một cái.

Có chút đau đầu.

Tiểu gia hỏa này lại còn gắn ngọc hồ điệp cho hắn.