Chửi thì chửi, nhưng Vân Chi vẫn tăng tốc.
Chưa tới một canh giờ, yêu thú trong rừng đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Vân Chi cảm thụ được linh lực hùng hậu trong thân thể, không khỏi thở dài một hơi.
“Vì sao phải thở dài?”
Thiếu niên từ trên cây nhảy xuống, hắn nhìn thiếu nữ cao lớn hơn trước mắt, nhịn không được đưa tay xoa đầu nàng một chút.
“Hai tháng mà có thể dài như vậy, xem ra tay nghề của Tiểu Ngũ quả thật không tệ.”
Thiếu niên trêu chọc khiến Vân Chi tức giận không chỗ phát tiết, nàng vỗ rơi tay Thẩm Hoài Châu, mệt mỏi nói: “Đừng nói nữa, ta còn không biết làm sao bây giờ, tháng sau trung tuần kiếm tu thí luyện thi đấu liền bắt đầu báo danh, ta vẫn là Trúc Cơ tầng ba đấy.”
Nàng ném linh kiếm trong tay lên không trung, mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên.
“Cũng không thể uống thuốc tấn thăng chứ?”
Ánh nắng cay độc xuyên qua lá cây, rơi đầy mặt đất.
Thẩm Hoài Châu dựa vào cây ngô đồng, mặt mày hết sức kinh diễm: “Từ khi ngươi tiến vào tông môn đến nay, đã thăng lên tứ giai, còn có cái gì chưa đủ?”
“Hơn nữa, không có ai quy định không thể uống thuốc tấn thăng, chỉ bất quá, kiếm tu thí luyện thi đấu cạnh tranh kịch liệt, chính là sợ ngươi gánh không nổi người khác công kích.”
Vân Chi nhíu mày: “Cũng phải… Đúng rồi, ta còn chưa dùng qua giáp mềm Giao Sa mà chưởng môn tặng ta lần trước.”
“Có lẽ cái đó cũng hữu dụng?”
“Được rồi, ta tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện nước tới chân mới nhảy này, nói ba tháng lên tới Trúc Cơ tầng năm, ta nhất định phải làm được!”
Vân Chi thề thốt nói xong, sau đó lấy lệnh bài đệ tử bên hông ra, kiểm tra nhiệm vụ hôm nay.
“Không thể lại trò chuyện với ngươi nữa, hôm nay còn có không ít nhiệm vụ, chờ những nhiệm vụ này đều hoàn thành, nhìn xem có thể lại tăng lên một tầng hay không.”
Vân Chi nói xong lại nhìn thiếu niên đứng sau lưng mình.
“Sư huynh, lần này ngươi không cần giám sát ta chứ?”
Thẩm Hoài Châu đã theo nàng hai tháng.
Mỗi lần gặp phải chuyện không giải quyết được, hắn sẽ bấm điểm xuất hiện.
An toàn là an toàn, nhưng Vân Chi luôn có cảm giác được coi là trẻ con.
Tuy rằng tuổi của nàng quả thật không lớn.
Chỉ có điều, nàng vẫn cần một chút không gian để trưởng thành.
Hơn nữa, nàng đã có rất nhiều ngày chưa từng tiến vào Vô Thượng Bí Cảnh. Tuy rằng lúc nghỉ ngơi sẽ dùng tinh thần lực trao đổi với Huyền Thiên, nhưng Vân Chi vẫn muốn đi vào xem một chút.
Nếu nhớ không lầm, thời gian trong đó giống như không giống với bên ngoài.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Hôm nay ngươi nhận một nhiệm vụ nguy hiểm tứ tinh. Nếu ngươi bị thương, sư phụ nhất định sẽ trách tội ta.”
Thẩm Hoài Châu triệu ra linh kiếm, thản nhiên đứng lên.
Hắn tới gần Vân Chi, khuôn mặt tuấn lãng tự phụ mang theo vài phần ý cười ôn hòa: “Ta nghĩ sư muội hẳn là không đành lòng nhìn ta bị mắng chứ?”
Vân Chi xụ mặt, đáy lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Lại tới nữa rồi, lại tới nữa rồi!
Tên gia hỏa này lại bắt đầu dùng mặt mê hoặc người khác!
“Tùy ngươi.” Vân Chi tức giận trả lời, nàng nhắm mắt lại, dưới đáy lòng thôi động kiếm quyết.
Thu Thủy kiếm nhận được lệnh của chủ nhân, thân kiếm màu trắng bạc dâng lên một tầng kiếm quang nhu hòa, nó chở thiếu nữ chậm rãi bay lên, ngay sau đó, giống như mũi tên rời cung bay tán loạn ra ngoài!
Chỉ chốc lát, thân ảnh nhỏ nhắn của Vân Chi liền biến mất trong rừng.
Gió nhẹ thổi tới, giọng nói của thiếu nữ vang vọng trong rừng.
“Sư huynh, ta đã là kiếm tu thành thục, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể đúng hạn trở về!”
Thẩm Hoài Châu nghe vậy, lông mi đen dài hơi rũ xuống, dưới mí mắt lưu lại một bóng râm tinh xảo.
Hắn nửa nhắm mắt, trong đôi mắt như hắc diệu thạch tràn đầy hứng thú.
“Kiếm tu thành thục?”
“Vậy ta mỏi mắt mong chờ.”
Hy vọng nàng đến lúc đó… Đừng khóc trở về.
**
“Nhắc nhở ấm áp, nhiệm vụ cấp bốn sao của ngài sắp bắt đầu, mời ngài chạy tới địa điểm nhiệm vụ trong nửa khắc đồng hồ.”
“Thời gian cấp bách, xin ngài nhất định phải đến đúng hạn, nếu ngài vượt quá thời gian, nhiệm vụ lần này sẽ đóng lại, trong vòng nửa tháng không được tiếp nhận nhiệm vụ của khu vực này.”
“Nhắc nhở ấm áp…”
Lệnh bài đệ tử bên hông lấp lóe hồng quang, Vân Chi nghe giọng nữ kỳ ảo này, không nhịn được ấn nút che chắn.
Vào tông môn hai tháng, Vân Diệp đã mò được lệnh bài đệ tử thuộc làu.
Không biết là ai nghiên cứu ra đồ chơi mới mẻ, lệnh bài đệ tử này không chỉ có thể nạp giá trị dùng cho thiện đường chi tiêu, còn có thể thiết trí nhắc nhở nhiệm vụ, để tránh bỏ lỡ tin tức quan trọng.
Thuận tiện thì thuận tiện, nhưng có đôi khi không khỏi quá ồn ào.
Thu Thủy Kiếm có linh tính cao, tốc độ phi hành nhanh, nếu người ngự kiếm nắm giữ kiếm quyết thuần thục, thì tốc độ có thể tăng lên mấy lần.
Vân Chi đứng trên thân kiếm, gió hè thổi tới trước mặt, thổi đạo bào dính đầy máu tươi bay phất phới.
Dây cột tóc thiếu nữ bị gió thổi tán, mái tóc dày bay theo gió.
Vân Chi túm lấy dây cột tóc suýt bay đi, buộc búi tóc cực kỳ qua loa cho xong.
“Sắp đến địa điểm nhiệm vụ.”
Thanh âm của Phiêu Miểu Không Linh vừa dừng lại, giọng nói tiếp theo lại vang lên: “Ngài đã đến Đông Quan thành, phía dưới sẽ thông báo nhiệm vụ trọng điểm lần này cho ngài.”
“Một, xin ngài trong vòng một ngày tìm ra thành chủ bị thương, cũng giải cứu hắn.”
“Hai, mời ngài tiến về hẻm Hoa Liễu của Đông Quan thành, tìm kiếm ra nhân vật trọng yếu của nhiệm vụ lần này. Nhắc nhở ấm áp, nhân vật trọng yếu là nữ tử, từ nhắc nhở là Phong.”
“Ba, xin ngài hãy che giấu giới tính của mình.”
Vân Chi nghe thấy tiếng nữ lải nhải này, không khỏi nhíu mày.
Không phải đã che chắn nàng sao?
“Tiếp theo sẽ che đậy tin tức ngoại giới cho ngài, trước khi nhiệm vụ lần này kết thúc, ngài không được rời khỏi Đông Quan thành nửa bước…”
Chờ đã, đây là ý gì?
Nàng còn phải làm nhiệm vụ khác!
Vân Chi còn chưa kịp phản ứng, Thu Thủy kiếm dưới chân đã mất đi cân bằng. Vân Chi không khống chế được ngửa ra sau, ánh sáng trước mắt cũng dần biến mất.
Nàng lại ngơ ngẩn ngất đi.
Trước khi mất đi ý thức, Vân Chi vẫn không nhịn được mắng một câu trong lòng ——
Đây là cơ chế chó gì!