Chương 40: Lời đồn về nàng

Ngày đó Vân Chi sống rất vui vẻ.

Một là nhiệm vụ lần này ban thưởng còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Hai là nàng lúc tỷ thí có giở trò cơ trí, may mắn thắng được Cố Minh Trì.

Đương nhiên trong đó cũng không thoát khỏi Cố Minh Trì nhường.

Ba là sư tỷ dẫn nàng du ngoạn cả ngày, đợi tới khi tây sơn bạc mộ, Vân Chi mới tận hứng quay về.

Vân Chi sinh động cả ngày đương nhiên không thể thiếu chú ý, chạng vạng tối trở về, còn có không ít người đang bàn tán sau lưng về Tiểu sư muội của Đệ Thập Phong.

Đệ Nhị Phong, trong nội viện đệ tử.

“Này, hôm nay các ngươi có nhìn thấy mấy sư huynh của Đệ Thập Phong không? Thật sự rất đẹp.”

Thiếu nữ huấn luyện một ngày duỗi lưng một cái, trên khuôn mặt vốn thanh khiết tràn đầy vẻ buồn ngủ.

“Đương nhiên nhìn thấy rồi, nhưng mà, điểm chú ý của ta không giống với ngươi.”

Thiếu nữ đầu tiên để tóc rối, hỏi ngược lại: “Có chỗ nào không giống?”

Xá hữu đáp: “Toàn bộ hành trình ta đều đang nhìn Vân Chi, ngươi nói tuổi của mọi người đều xấp xỉ nhau, thậm chí nàng còn nhỏ hơn chúng ta mấy tuổi, làm thế nào mà vào tông môn liền tấn thăng mấy giai?”

Thiếu nữ tóc rối chống cằm nói: “Chắc chắn là bởi vì thiên phú của nàng cao, ngươi không nhìn thấy mấy sư huynh sư tỷ kia coi nàng như tròng mắt sao?”

Bạn cùng phòng ôm mặt, hâm mộ nói: “Tốt quá, ta cũng muốn thiên tư như vậy. Ngươi không biết hôm đó nghi thức phân phong đã đả kích ta bao nhiêu đâu, ta còn chưa đi được mấy bước, cô ta đã trèo lêи đỉиɦ rồi.”

“Đúng rồi, Hề Nhu, không phải ngươi từng nói chuyện với Vân Chi sao? Ngươi cảm thấy nàng thế nào?”

Người bạn cùng phòng mặc trung y nhìn về phía nữ tử vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở trong góc, nhỏ giọng dò hỏi.

Chỉ thấy nàng thu hồi quyển sách trên tay, có chút không kiên nhẫn giương mắt lên, chán ghét nói: “Không tốt lắm.”

“Thật không? Nhưng ta cảm thấy nàng ấy đẹp quá, trước đó thấy ngươi đã rất đẹp rồi, nhưng khi nhìn thấy Vân Chi, ta thật sự bị kinh diễm.”

Thiếu nữ tóc dài ở một bên nghe vậy, khóe miệng nhịn không được giật giật.

Đây có được tính là lời khen ngợi đối với Đường Hề Nhu không?

Dựa theo sức mạnh của Hắc Tâm Liên điên cuồng Đường Hề Nhu kia, phát hỏa đến còn không phải một đao diệt khẩu nàng sao?

Cô nương này thật sự quá ngây thơ rồi.

“Khụ khụ, Tiểu Viên, sắc trời không còn sớm, chúng ta mau ngủ đi.”

Cô ta cứng rắn chuyển đề tài, cô gái được gọi là Tiểu Viên lại lắc đầu: “Ta còn chưa mệt lắm.”

“Có gì hay ho đâu.”

“Các ngươi cảm thấy, người bình thường có thể trong mấy ngày ngắn ngủi tấn thăng đến tình trạng đó sao?”

Sắc mặt Đường Hề Nhu đen sì, ánh mắt của nàng quét về phía cô gái ngủ ở đối diện mình, trong giọng nói có vài phần ý vị dụ dỗ.

“Ngươi là nói… tu vi của nàng rất có thể là dùng linh dược chồng lên?” Tiểu Viên kinh ngạc mở miệng.

“Hình như cũng là vậy, năm đó ta dẫn khí nhập thể, bỏ ra sáu bảy năm mới tu luyện tới Luyện Khí tầng ba như bây giờ.”

Đáy mắt Đường Hề nhu che kín vẻ lo lắng, nàng rũ mắt xuống, lông mi dài nhỏ che khuất vẻ tàn khốc nơi đáy mắt nàng:

“Chẳng qua chỉ là một đóa hoa ươm tơ phụ thuộc vào người khác mà thôi.”

“Thay vì hâm mộ nàng, không bằng tu luyện cho tốt.”

Đường Hề Nhu dịu dàng trầm ổn, thành công bắt được hảo cảm của Tiểu Viên.

” Hề Nhu nói rất đúng, vẫn giống như ngươi, làm đến nơi đến chốn thì tốt hơn, ta không hâm mộ nàng! Hơn nữa ngươi còn biết vẽ phù lục, về sau ta sẽ đi theo ngươi!”

“Đúng rồi, hôm nay ngươi học được kiếm pháp không? Ngày mai có thể dạy ta không? Còn nữa, tấm Bạo Phá Phù lần trước của ngươi có thể cho ta một tấm không?”

Tiểu Viên ngữ khí ngây thơ, tay Đường Hề Nhu cầm sách lại không khỏi siết chặt.

Nàng còn chưa học được.

Hơn nữa, bùa chú của nàng đã không còn thừa bao nhiêu.

Nhưng… Tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài.

“Được, ngày mai dạy cho ngươi. Nhưng có lẽ cần phải đợi một thời gian ngắn nữa, gần đây không có lá bùa.”

Giọng Đường Hề dịu dàng, Tiểu Viên lập tức vui vẻ: “Cảm ơn Hề Nhu!”

Thiếu nữ tóc rối khơi mào đề tài trước nghe vậy, nhịn không được quay lưng lại, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt.

Không ngờ nói cái gì thì tin cái đó?

Quá ngu, quá ngu.

Thôi, về sau vẫn nên rời xa thì tốt hơn.

Nàng phải luyện công thật tốt, tranh thủ sớm ngày lên tới Đệ Tam Phong.

Nếu thật sự không được, đổi đệ tử khác cũng được.

Nếu không thì một ngày nào đó bị đao pháp ôn nhu của Hắc Tâm Liên này gϊếŧ chết cũng không biết.

**

Thời gian như nước chảy, trôi qua trong nháy mắt.

Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, Vân Chi một đường đánh chắc, lên tới Trúc Cơ tầng ba.

Nhưng so với thời gian vừa tới Vấn Kiếm tông, tốc độ tấn thăng của Vân Chi rõ ràng chậm hơn rất nhiều.

Mấy tháng nay Vân Chi làm nhiệm vụ bên ngoài, trong Vấn Kiếm tông cũng vẫn lưu truyền tin đồn về nàng.

Mà lời đồn nhiều nhất vẫn là chuyện của Vân Chi và sư huynh sư tỷ.

“Vân Chi kia xảy ra chuyện gì, Đệ Thập Phong sẽ không phải muốn nhốt nàng trong phòng, nuôi nàng cho phế chứ?”

“Nghe nói thân thể nàng không tốt, ngay cả đệ tử sơ kỳ cũng không tham gia tập huấn.”

“Đây là được sủng ái mà kiêu ngạo a, thấy sư huynh sư tỷ của mình lợi hại, liền không muốn cố gắng, suốt ngày nằm ngửa.”

“Lại nói tiếp, trước đó ta đã gặp nàng vài lần, thân thể nàng mảnh mai yếu đuối, vừa nhìn là biết tiểu cô nương chỉ biết ỷ lại người khác, hiện tại nàng không muốn lộ diện, xem ra… tâm tính của nàng càng ngày càng không đoan chính!”

Bên ngoài Ngôn Huấn các, một đám đệ tử đang ngồi cùng nhau cao giọng đàm luận.

Thanh âm của bọn họ không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai Thượng Quan Diêu, người đi tới Ngôn Huấn Các giao nhiệm vụ.

“A Diêu, ngươi nói bọn họ thảo luận về Vân Chi sao? Sao ta cảm thấy bọn họ có chút sai lầm?”

Nữ tử mặc trang phục mùa hè mỏng manh màu vàng nhạt cầm lá cây tiện tay hái trên đường, vừa quạt gió vừa nói.

“Không sao, những người kia vừa nhìn đã biết là bình thường không nhận nhiệm vụ.”

Nếu như tới cần mẫn, nhất định có thể thường xuyên nhìn thấy Vân Chi sư muội.

Vân Chi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng không thua ai, mỗi ngày trời chưa sáng đã đi cướp nhiệm vụ trung cấp.

Ngắn ngủi hai tháng, điểm tích lũy nhiệm vụ của nàng đã vượt qua một trăm.

Phải biết rằng, điểm tích lũy nhiệm vụ ở Ngôn Huấn Các rất khó tích lũy.

Một nhiệm vụ trung cấp mạo hiểm cũng chỉ có sáu điểm, nhiệm vụ kia cũng không phải một ngày hai ngày là có thể hoàn thành.

Cũng không biết nàng làm như thế nào.

“Ngươi nói xem ta có nên giải thích một chút không? Cũng không biết những lời đồn này truyền tới như thế nào, những người này thật sự là quá xấu!”

Thiếu nữ áo vàng đang chuẩn bị vén tay áo tiến lên, lại không nghĩ rằng Thượng Quan Diêu vừa vặn giơ tay: “Không cần.”

“Lời đồn như vậy không có hại gì với Vân Chi.”

“Nói không chừng, tiểu nha đầu kia vừa lúc thích giả heo ăn thịt hổ thì sao?”

Thượng Quan Diêu nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt, đồng bạn nghe xong, có chút nghiêm túc gật đầu.

“Cũng đúng.”

Giờ này khắc này, thiếu nữ vừa giải quyết một con yêu thú hắt xì hơi thật to.

“Cảm lạnh rồi?”

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, Vân Chi đối diện với đôi mắt hoa đào lười biếng của Thẩm Hoài Châu, nhỏ giọng đáp: “Không có.”

“Luyện nhanh lên, hôm nay còn có năm nhiệm vụ.”

Thiếu niên chống cằm, trên khuôn mặt tuấn lãng có vài tia kiều diễm hiếm thấy.

Vân Chi yếu ớt trả lời: “Vâng.”

Nàng cúi đầu nhìn đạo bào dính đầy máu của mình, lại nhìn về phía thiếu niên đang tựa trên cây khoan thai nghỉ ngơi, trong lòng nhịn không được mà bắt đầu lẩm bẩm.

Nàng giống như nha hoàn của Tam sư huynh nha.