Chương 4: Đoạt danh tiếng

Đại sảnh Đường gia.

Đường Nghị hàn huyên với mấy vị đạo trưởng xong, đã là cuối giờ Tuất.

Lư hương trong đại sảnh đang đốt đàn hương thượng hạng, một sợi khói trắng lượn lờ dâng lên, cuối cùng tản ra giữa không trung.

“Đường gia chủ, ta nghe nói thiên kim quý phủ thiên phú cực tốt, không biết hôm nay có thể gặp một lần hay không?”

Tề đạo trưởng đứng ở bên phải Đường Nghị vuốt vuốt râu mép hoa râm, thú vị mở miệng.

Đường Nghị đang muốn nhắc tới Đường Hề Nhu, lại không nghĩ rằng đạo trưởng trực tiếp nói ra mình muốn gặp Đường Vân Chi.

“Hồi đạo trưởng, ngươi nói tam cô nương Đường Vân Chi trong phủ ta?”

Tề đạo trưởng gật đầu ngầm thừa nhận.

Trước khi hắn đến đã nhận được thư đề cử của tộc trưởng Đường gia, tộc trưởng trong thư khen Đường Vân Chi đủ kiểu, nói tiểu cô nương này là hạt giống tốt hiếm có.

Đại khái là bởi vì tộc trưởng Đường gia đã từng có ân với hắn, thế cho nên hắn đối với thiếu nữ chưa từng gặp mặt này sinh ra hứng thú nồng đậm.

Nói chính xác hơn, bọn họ đến vì Đường Vân Chi.

Thần sắc Đường Nghị khó xử, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau thương: “Đạo trưởng, tam cô nương này của ta, có thể ngài không gặp được rồi.”

Tề đạo trưởng kinh ngạc: “Vì sao?”

Đường Nghị bất động thanh sắc nhìn về phía gã sai vặt đứng ở một bên.

Gã sai vặt hiểu ý, bèn khàn giọng nói ra chân tướng: “Các vị đạo trưởng có điều không biết, Tam tiểu thư nhà ta hôm nay ở ngoại ô… gặp phải bất trắc.”

“Vậy mà lại có chuyện như vậy.” Đạo trưởng thổn thức.

Xem ra cô nương này cũng là phúc bạc.

Hắn vốn còn muốn dẫn nha đầu này làm đệ tử cho chưởng môn, lại không nghĩ rằng xảy ra chuyện như vậy.

Thật sự là đáng tiếc.

“Nhưng mà ta còn có một đứa con gái, tuy rằng thiên tư của nó kém mấy phần, nhưng tu luyện cực kỳ chăm chỉ, không biết các vị đạo trưởng có nguyện ý gặp mặt hay không?”

Các vị đạo trưởng vẻ mặt vi diệu.

Đại sảnh yên tĩnh vài giây, ngược lại Tề đạo trưởng mở miệng trước: “Không bằng gặp một lần, hôm nay gặp nhau ở đây, cũng là một loại duyên phận khó được.”

Đáy mắt Đường Nghị hiện lên một tia hiểu rõ, hắn nghiêng đầu, phân phó gã sai vặt bên cạnh: “Trường Ất, nhanh đi gọi Nhị tiểu thư tới.”

“Tuân mệnh.” Trường Ất đáp, hắn hành lễ với mấy vị đạo trưởng, nhanh chóng lui xuống.

Đàn hương trong lư hương cháy đôm đốp rung động, ánh mắt mấy vị đạo trưởng trao đổi mấy hiệp, rốt cuộc nhớ tới cái gì: “Không đúng, chúng ta đây không phải là thiếu hai người sao?”

Cuối cùng Tề đạo trưởng cũng nhớ lại chuyện quan trọng này.

“Nhược Vi và Hoài Châu thì sao?”

Đường Nghị nghe đạo trưởng nói chuyện, nhịn không được mở miệng hỏi: “Không biết hai vị này là?”

“Đường gia chủ có chỗ không biết, hai vị này là hai vị đệ tử xuất sắc nhất của Vấn Kiếm Tông ta, hôm nay hai người các nàng làm đại biểu cho đệ tử, muốn tới tự tay chọn lựa một vị đệ tử.”

“Cho nên, theo đạo lý mà nói, trấn Lâm Tiên lần này có hai danh ngạch.”

“Năm nay tông môn thu chiêu, chúng ta không trực tiếp đi căn cứ tuyển chọn đệ tử, bất quá, chúng ta cũng tin tưởng ánh mắt Đường gia chủ.”

Thì ra là thế.

Trong lòng Đường Nghị không khỏi có chút đáng tiếc.

Nếu Vân Chi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy Đường gia sẽ có hai đệ tử tông môn.

Trong lúc suy tư, gã sai vặt đã dẫn Đường Hề Nhu vào đại sảnh.

“Hề Nhu bái kiến các vị đạo trưởng.” Đường Hề dáng người yểu điệu, nàng xách lên mép váy, hướng phía mấy vị trưởng giả tiên phong đạo cốt hành đại lễ.

Động tác của thiếu nữ như nước chảy mây trôi, rất có phong phạm đại gia.

Dù là Thạch đạo trưởng nghiêm khắc, cũng hài lòng gật gật đầu.

“Đứng lên đi.” Tề đạo trưởng ở một bên giơ tay, ông ta hòa ái nhìn về phía Đường Hề Nhu, ôn hòa hỏi: “Ngươi biết những gì?”

Mấy người ở đây đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, liếc mắt liền nhìn ra tu vi của thiếu nữ.

Luyện Khí tầng ba, tạp linh căn.

Tư chất quả thật kém một chút.

“Hồi đạo trưởng, ta biết một ít kiếm thuật cơ sở, cũng biết vẽ phù lục.” Đường Hề dịu dàng cười, má lúm đồng tiền sụp xuống, nhìn vô cùng cảnh đẹp ý vui.

Tề đạo trưởng và Thạch đạo trưởng liếc nhau, tiếp tục hỏi: “Có thể xem phù lục ngươi vẽ không?”

Thiếu nữ gật đầu, nàng lấy ra phù lục đã chuẩn bị từ sớm, nhu thuận đưa lên.

Tề đạo trưởng tiếp nhận, ông đánh giá phù văn lưu loát trên lá bùa vàng, trong ánh mắt toát ra vài phần tán thưởng.

Ngược lại là có mấy phần thiên phú.

Không sai.

Hắn vốn tưởng rằng tư chất của tiểu cô nương này bình thường, hiện tại xem ra, ngược lại là một nhân vật có thể bồi dưỡng.

Thạch đạo trưởng ở bên cạnh nhìn lá bùa: “Ngươi tiếp xúc lá bùa này từ khi nào?”

Đường Hề Nhu sửng sốt một hai giây, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Mười hai tuổi.”

“Phù văn này phức tạp, ngược lại không giống như hai ba năm là có thể vẽ ra.”

Trong lòng Đường Hề Nhu căng thẳng.

Nàng rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất sự bối rối nơi đáy mắt, ra vẻ trấn định nói: “Có thể là vận khí ta tương đối tốt, trước đó vốn muốn thử một chút, không ngờ lại thành công.”

Đương nhiên không phải cứ hai ba năm là có thể vẽ thành công.

Bởi vì, đây là của Đường Vân Chi.

“Ngươi khiêm tốn, vận khí cũng là một phần của thực lực.”

Đáy mắt của Thạch đạo trưởng sắc bén tiêu tán vài phần, hắn mang phù lục trả lại cho Đường Hề Nhu, dày tay vung lên, cất cao giọng nói: “Quay về thu dọn đồ đạc, nếu không có vấn đề gì, giờ Tý hãy theo chúng ta trở về tông môn đi.”

“Các vị trưởng lão, chắc các ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Đường Hề Nhu trong lòng kinh hỉ.

Tề đạo trưởng cười nói: “Không có, ta cũng cảm thấy nha đầu này không tệ.”

“Chỉ có điều, chúng ta có nên liên hệ với Hoài Châu một chút hay không?”

Đạo trưởng bên trái vốn định gật đầu, chợt thoáng nhìn một con hạc giấy lóe lên kim quang bay vào.

Nguyên Đạo cười dài, hắn dùng đầu ngón tay ngưng khí, con hạc giấy kia liền như bị gãy cánh mà đáp xuống.

Một giây sau, một giọng nam ôn hòa mang theo ý cười truyền ra: “Các vị trưởng lão, Hoài Châu cùng sư tỷ đã nhận được sư muội mới, vì không muốn chậm trễ thời gian của các trưởng lão, chúng ta liền về sư môn trước.”

Thanh âm vừa ra, con hạc giấy liền mất đi ánh sáng, hóa thành một đống tro tàn.

Nhưng nếu Đường Hề Nhu ngẩng đầu nhìn một chút, tất nhiên có thể phát hiện dị dạng trong tro tàn.

“Xem ra tốc độ của hai người kia còn nhanh hơn chúng ta!”

Nguyên đạo trưởng nâng tay phủi đi tro tàn, bật cười nói: “Tiểu cô nương thế nào có thể lọt vào mắt xanh của hai người bọn họ? Theo ta thấy, tiểu nha đầu kia khẳng định không tầm thường.”

“Không giấu gì ngươi, ta cũng cho là như vậy.”

Ôn đạo trưởng vẫn luôn không mở miệng, cười mở miệng. Ông ta nhìn về phía Thạch đạo trưởng và Tề đạo trưởng, dừng lại một lát, tiếp tục nói: “Các ngươi đã định ra, ta và Nguyên trưởng lão đi về trước.”

“Ta lại muốn nhìn xem, hai tiểu bối này có thể tìm được dạng đệ tử gì!”

“Ôi chao, lão Ôn, có phải ngươi hơi sốt ruột quá rồi hay không!” Nguyên trưởng lão nhìn dáng vẻ của lão bằng hữu, nhịn không được trêu ghẹo nói.

“Ngươi không vội, ngươi và đám người Tề trưởng lão cùng trở về đi!” Ôn đạo trưởng dùng đầu ngón tay bắt chú, trường kiếm bên hông tự động bắn ra.

Hắn nhảy lên trường kiếm, đầu cũng không quay lại rời đi.

Nguyên đạo trưởng biết, lão già này tất nhiên là không nhìn trúng cô nương Đường gia này.

Hắn xấu hổ cười hai tiếng, quay người dặn dò hai câu với hai vị đạo trưởng khác.

Không đợi Đường Hề Nhu kịp phản ứng, Nguyên đạo trưởng cũng cưỡi kiếm rời đi.

Đại sảnh xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, Đường Hề Nhu mềm mại tay không khỏi nắm chặt, đầu ngón tay của nàng chìm vào trong thịt, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ buồn bực.

Thật sự là đáng hận!

Nàng thật vất vả mới giải quyết được một Đường Vân Chi, vì sao lại nhảy ra một nữ tử đoạt danh tiếng với mình?!