“Phần thưởng?”
Vân Chi ôm bát, mờ mịt nhìn về phía cửa tiểu viện.
Người đến là một đệ tử khoảng hai mươi tuổi, hắn mặc một bộ quần áo màu xanh, trong tay cầm một cái hộp vuông vức.
“Đúng vậy, Vân sư muội.”
“Không biết ta có thể tiến vào hay không?”
Vân Chi lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Đương nhiên có thể! Mời vào!”
Nàng vội vàng giấu chén lên trên bàn, đôi mắt hạnh màu trà tròn xoe, sợ mình sẽ bỏ qua chi tiết gì.
Thanh niên đáp lời mà vào.
Hắn giương mắt nhìn về phía trong phòng, vừa vặn nhìn thấy mấy người quen đứng ở phía sau Vân Chi.
Thanh niên khẽ giật mình: “Hoài Châu, A Sách, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?”
Thẩm Hoài Châu không nói chuyện, Tiêu Sách ngược lại thò đầu ra, nhoẻn miệng cười với thanh niên: “Khương sư huynh, có phải ngươi đã quên một chuyện rồi không?”
Thanh niên không hiểu.
Tiêu Sách chỉ về phía Vân Chi, nhe răng cười nói: “Nàng là Đệ Thập Phong, chúng ta cũng là Đệ Thập Phong.”
Thanh niên phản ứng có chút chậm, hắn dừng lại hai giây, con ngươi hơi phóng đại: “Ngươi là nói, tiểu cô nương này là sư muội của các ngươi?”
Tiêu Sách nhìn bộ dáng Khương Ngọc Trạch, không khỏi lắc đầu: “Khương sư huynh, ngươi đã bao lâu rồi không xuất quan?”
“Chẳng lẽ ngươi… vừa xuất quan đã bị Khương chưởng môn phái ra làm chân chạy rồi?”
Gương mặt Khương Ngọc Trạch thoáng lúng túng, hắn khẽ ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: “Đúng là như vậy”
“Phụ thân nói tông môn có một sư muội mới tới, ta cho rằng… Nàng chỉ là tạm trú ở Đệ Thập Phong.”
Khương Ngọc Trạch chậm rãi nói xong, rốt cục nhớ tới chính sự.
Hắn cúi đầu, nhìn tiểu cô nương còn chưa tới trước ngực mình, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Ngươi chính là Vân Chi?”
Vân Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, Khương sư huynh, xin chào.”
“Chào.” Khương Ngọc Trạch nghiêm túc đáp lại, hắn trịnh trọng đưa hộp báu cho thiếu nữ trước mắt, chậm rãi nói: “Nghe nói sau khi ngươi tiến vào tông môn thì thăng liền ba cấp, chưởng môn nghe nói việc này thì ngay trong đêm đã tăng thêm phần thưởng cho ngươi.”
“Ngươi mở ra nhìn xem.”
Vân Chi nghe lời tiếp nhận bảo hạp gỗ lê vàng khiêm tốn xa hoa, cẩn thận từng chút đưa vào một tia linh lực.
“Lạch cạch.”
Nhận ra linh lực đặc biệt của thiếu nữ, hộp báu theo tiếng mà mở ra ——
Một trận ánh sáng yếu ớt hiện lên, vài món bảo vật hiện ra tinh tế sáng bóng đập vào mắt.
” Cân nhắc đến Vân sư muội ngày sau làm nhiệm vụ khá nhiều, Chưởng môn chuẩn bị cho muội một kiện nhuyễn giáp Ngọc Giao Sa nạm vàng ròng. Nhuyễn giáp này có thể chịu được công kích của Hàn Thiết ngàn năm, chỉ số phòng ngự tương đối cao.”
“Món thứ hai là một chiếc Thông Thủy Lưu Ly Ngọc Trạc, vòng ngọc này có thể dùng để thu nạp, nhiệt độ bên trong khá thấp, có thể đặt một số yêu thú cần thiết cho nhiệm vụ.”
“Cân nhắc đến việc sư muội đã có bổn mạng linh kiếm, pháp bảo thứ ba là đoản chủy thủ Tử kim phù điêu song long do thiên niên huyền thiết tạo thành, kiếm này chém sắt như chém bùn, Vân sư muội sẽ thích.”
Thanh niên giới thiệu pháp bảo trước mắt, Vân Diệp đứng bên cạnh nghe say sưa: “Thích, đương nhiên ta thích!”
“Chỉ có điều, những thứ này đều là cho ta sao? Có thể quá quý giá hay không?”
Vân Chi ngước mắt lên, trong đôi mắt xinh đẹp trong suốt hiện lên một tia hiếu kỳ.
Khương Ngọc Trạch nhất thời buồn cười: “Đương nhiên”
“Đây là thứ ngươi nên được.”
“Lần trước ngươi biểu hiện xuất sắc trong nhiệm vụ, phụ… Không đúng, chưởng môn hết sức vui vẻ.”
“Mong sư muội ngày sau không ngừng cố gắng, cố gắng tiến thêm một bước.”
Vân Chi khép hộp bảo vật lại, đôi mắt sáng như sao: “Tạ Khương sư huynh khen ngợi, ngày sau ta sẽ càng thêm cố gắng.”
Khương Ngọc Trạch cho rằng đây chỉ là lời nói của thiếu nữ, cũng không để ở trong lòng.
Hắn sẽ không nghĩ đến thiếu nữ không đến mười ba tuổi trước mắt này, ngày sau sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ lớn cỡ nào.
*
Trong lúc mấy người nói chuyện, Vân Nhược Vi từ trong buồng đi ra.
Nàng chải đuôi ngựa cao, mặc đạo bào, vai đeo trường kiếm, đai lưng ngọc nhỏ dài đem vòng eo mảnh khảnh mềm mại của nàng phác hoạ gần như hoàn mỹ.
Nếu như không nhìn kỹ, còn tưởng rằng đây là một thiếu niên lang phiên phiên.
Khương Ngọc Trạch vốn định xoay người cáo biệt, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt hoa đào lạnh như băng của Vân Nhược Vi.
“Vân… Vân sư tỷ, đã lâu không gặp.”
Đáy mắt Khương Ngọc Trạch hiện lên một tia ngượng ngùng không dễ phát giác, ngay cả trên khuôn mặt tuấn tú cũng nhiễm một tầng đỏ ửng thật mỏng.
Người kia nhướng mày, băng tuyết trong đáy mắt tan rã mấy phần: “Khương sư đệ, sao mấy tháng không gặp mà ngươi lại càng thấy cà lăm rồi?”
Lời vừa nói ra, mặt Khương Ngọc Trạch càng đỏ.
Vân Chi thấy thế, nhạy bén nheo mắt, đáy lòng nói thầm.
Vị sư huynh này, sư tỷ của ta lại không làm gì, ngươi đỏ mặt cái búa gì?
Ánh mắt của nàng di chuyển mấy giây trên người Khương Ngọc Trạch và Vân Nhược Vi, cuối cùng trong đáy lòng len lén định ra một kết luận ——
Khương sư huynh đối với đại sư tỷ của nàng, dường như…
Vân Chi đứng ở một bên, đầu mở to, giây tiếp theo, trước mắt bị một bàn tay thon dài che khuất.
Vân Chi: “?”
Nàng giãy giụa vài cái, cánh tay kia vẫn vững vàng phủ lên trên mắt thiếu nữ.
Một tia hương khí thanh đạm ở chóp mũi dần dần lan ra, ngay sau đó, thanh âm người khởi xướng liền từ phía sau truyền đến: “Sư muội, người tu hành, vẫn là nên ít trầm mê sắc đẹp cho thỏa đáng.”
Thanh âm thiếu niên đè thấp, tiếng nói vốn trong trẻo đã nhiễm lên vài phần khàn khàn không dễ phát hiện.
Câu nói này, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.
Vân Chi nổi giận, nhưng cũng chỉ có thể nhỏ giọng phản bác: “Ai trầm mê sắc đẹp!”
Ta mới không phải người như vậy.
Nàng chỉ hóng hớt một chút thôi!
“Ừm, không phải là tốt nhất.”
Thẩm Hoài Châu khẽ cười một tiếng, hắn đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Khương Ngọc Trạch bên cạnh, không chút lưu tình cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hắn và Vân Nhược Vi: “Khương sư huynh, lát nữa ngươi sẽ đi đâu?”
“Ừ, ta đi Ngôn Huấn Các.”
“Không bằng cùng đi?”
Khương Ngọc Trạch bị Thẩm Hoài Châu cắt ngang, cũng quên đi rung động vừa rồi.
“À… Được.”
Nói xong, hai người chuẩn bị xoay người rời đi.
Vân Chi tựa hồ nhớ ra cái gì đó: “Tam sư huynh, chờ ta một chút, ta muốn đi Ngôn Huấn Các giao nhiệm vụ!”
Lần trước ngủ ba ngày, còn chưa đi đổi đâu.
Mắt Phượng của Cố Minh Trì nhướng lên: “Ta cũng đi.”
Vân Chi nghi hoặc quay đầu lại, Cố Minh Trì mím chặt môi, giải thích rất nghiêm túc: “Ngươi mới vừa đồng ý, tỷ thí với ta.”
Vân Chi khẽ “ồ” một tiếng, nàng ngẩng đầu cười, cao giọng nói: “Vậy cùng đi chứ?”
Tiêu Sách cũng ồn ào theo: “Mang ta theo một người!”
Vân Nhược Vi: “…”
Đã nói nàng mang sư muội đi chơi mà?
Đám nhãi con này muốn làm gì?
Vân Nhược Vi rầu rĩ không vui đứng tại chỗ, Vân Chi quay đầu lại, vừa vẫy tay với nàng vừa cười dịu dàng nói: “Sư tỷ, cùng đi chứ?!”
“Ngài không phải nói muốn dẫn ta đi du ngoạn sao? Chờ ta đánh bại Ngũ sư huynh, chúng ta liền xuất phát!”
Tiêu Sách không khỏi ghé mắt: “Khẩu khí thật lớn!”
Vân Chi làm mặt quỷ với hắn: “Hừ, ta còn muốn đánh bại ngươi nữa!”
Tiêu Sách trừng to mắt: “Sư muội, chuyện này không thể được, kính già yêu trẻ ngươi hiểu hay không?”
Thiếu niên thiếu nữ cao giọng tranh luận, cả tiểu viện đều tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Vân Nhược Vi đứng chắp tay, trong mắt hiện lên vài phần vui mừng.
Vân Chi đến, hình như khiến quan hệ của mọi người càng tốt hơn.
Nhìn Tiêu Sách và Vân Chi cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, Vân Nhược Vi mỉm cười, tiến lên cho hai người một cái tát.
“Tê —— đau quá!”
“Hu hu hu, sư tỷ, đau quá.”
Vân Nhược Vi lạnh nhạt thu tay lại: “Còn biết đau? Quên quy củ của Đệ Thập Phong rồi?”
Tiêu Sách và Vân Chi vội vàng lắc đầu, trăm miệng một lời nói: “Không quên!”
“Tôn sư kính đạo, đạo hữu yêu đồng môn!”
“Chúng ta có nhớ rõ ràng không?”
Hai người nói xong, lại triệu ra linh kiếm, nhảy lên.
“Sư muội, chúng ta so xem ai tới Ngôn Huấn Các trước!”
“So đấu thì so, ai sợ ai!”
Vân Chi không chịu thua chút nào, không đợi mấy người ngăn cản, hai đứa trẻ đã nghênh ngang rời đi.
Mấy người ở đây không khỏi lắc đầu thở dài.
Hai con quỷ ấu trĩ.
Ánh nắng ban mai, mấy vị thiếu niên hăng hái đứng trong đình viện phong cảnh hợp lòng người.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thiếu niên thiếu nữ xuyên qua trong tầng mây, thật tình không biết, câu chuyện thuộc về bọn họ đã sớm mở màn.