Bầu không khí trong phòng ngượng ngùng, Vân Chi cúi đầu uống cháo trong bát, cẩn thận ngẩng đầu, ngoan ngoãn nhìn mấy thiếu niên lang đứng ở cửa.
“Sư huynh, các ngươi tới rồi, đã ăn sáng chưa?”
Vân Chi nhếch môi cười vô tội: “Nếu các ngươi còn chưa ăn, vậy ta sẽ đi thiện đường nội môn mua đồ ăn sáng cho các vị sư huynh.”
Vân Chi bưng bát không, nói rất tự nhiên.
Ngay khi nàng chuẩn bị chuồn mất, Thẩm Hoài Châu nhấc cổ áo Vân Chi lên.
Ôi chao?!
Vân Chi bị ép quay đầu lại.
Không chút hoảng hốt.
Nàng ngẩng mặt lên, hướng về phía Thẩm Hoài Châu lấy lòng cười một tiếng: “Tam sư huynh, làm sao vậy, huynh muốn nói cho ta biết chuyện gì sao?”
Thẩm Hoài Châu buông tay ra, đuôi mắt hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Không phải.”
“Ta là muốn nói với ngươi một tiếng, chúng ta đã ăn xong.”
Vân Chi làm ra một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy các ngươi ăn cái gì nha?”
Thẩm Hoài Châu rũ mắt, trong đôi mắt quyến rũ động lòng người xẹt qua một tia mỉm cười: “Cháo sắc vị hiền phu hiền phụ Ngũ sư huynh của ngươi.”
Vân Chi: “…”
Không nên hỏi câu này.
Thời vận không tốt.
Sau này cũng không dám ở sau lưng nghị luận sư huynh nữa.
Vân Chi vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên mặc huyền y đứng ở một bên.
“Ngũ sư huynh, ta sai rồi, ta thề, sau này không dám nữa.”
Thiếu niên dung mạo xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng hai giây, lập tức yên lặng dời mắt.
Xong rồi, Ngũ sư huynh tức giận rồi.
Thấy thiếu niên không để ý tới mình, Vân Chi quay qua, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, huynh đừng so đo với ta, huynh nói xem, ta làm gì được huynh tha thứ, ta nhất định làm!”
Vân Chi nói lời thề son sắt xong, Tiêu Sách đứng bên cạnh lại đứng không vững.
Hắn cúi người, xoa xoa mái tóc của Vân Chi, nhe răng cười nói: “Sư muội, hắn không tha thứ cho ngươi thì thôi, Tứ sư huynh dẫn ngươi đi chơi.”
Hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, Tiêu Sách ngược lại ánh sáng, một đôi mắt cười sáng ngời.
Cố Minh Trì thấy thế, cũng không để ý tới cao lãnh.
Hắn mím môi, sau đó kéo Vân Chi đến bên cạnh mình.
Vân Chi ngơ ngác nhìn bàn tay mang theo bao cổ tay rõ ràng, cẩn thận ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy thiếu niên không được tự nhiên quay đầu, gằn từng chữ một nói: “Cũng không phải xin lỗi ngươi, ngươi xen vào cái gì.”
Có lẽ phát giác được ánh mắt của Vân Chi, Cố Minh Trì lại cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Vân Chi: “Vừa rồi ngươi nói, làm gì cũng được?”
Vân Chi gật đầu, cất cao giọng nói: “Đương nhiên!”
“Vậy hôm nay ngươi theo ta luyện kiếm.”
“Nếu là hủy chiêu thắng ta, ta liền không so đo với ngươi.”
Giọng thiếu niên ngắn ngủi trong trẻo, Vân Chi nghe vậy, mắt không khỏi sáng lên.
Luyện kiếm!
Nàng thích!
“Này, Vân Chi vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một ngày, nào có ai dẫn nàng đi luyện kiếm?”
Tiêu Sách bất mãn nói thầm, hắn nhìn về phía cô bé đứng bên cạnh, ngồi xổm xuống, dụ dỗ từng bước: “Vân Chi, không để ý tới hắn, sư huynh mang ngươi đi du ngoạn, hỏi kiếm tông ngươi chắc chắn còn chưa hoàn toàn dạo xong đúng không? Những cửa hàng dưới núi kia ngươi cũng chưa từng đi qua đúng không?”
Nói xong, thiếu niên lấy ra túi Giới Tử bên hông, đắc ý ước lượng: “Ừm, phần thưởng nhiệm vụ của sư huynh vừa tới, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Vân Chi quả quyết lắc đầu: “Không cần.”
Nhưng nói đến phần thưởng, Vân Chi chợt nhớ tới một chuyện.
Nàng còn chưa đi Ngôn Huấn Các giao yêu thú, lần trước nàng tiêu diệt không ít yêu thú, hẳn là có thể được rất nhiều ban thưởng.
Vân Chi ngẩn người, lúc này ngoài viện vừa vặn có một vị khách mới tới.
“Cộc cộc cộc”
Người tới ôn hòa gõ cửa.
Suy nghĩ của Vân Chi bị tiếng gõ cửa này làm rối loạn, nàng lấy lại tinh thần, bên ngoài vừa vặn vang lên một giọng nói:
“Xin hỏi, đây chính là nơi ở của Vân Chi ở Đệ Thập Phong?”
“Ta là chưởng môn phái tới đưa khen thưởng.”