Chương 27: Nhận nhiệm vụ

Đệ Thập Phong không giống với quy củ của các phong khác.

So với mấy phong phía trước, bầu không khí của Đệ Thập Phong rõ ràng tự do hơn rất nhiều.

Sắc trời chợt lóe, Vân Chi sớm cầm lệnh bài đệ tử chạy ra ngoài xếp hàng.

Ngày nghỉ của Vấn Kiếm tông đã kết thúc, khi Vân Chi đến, bên ngoài Ngôn Huấn các đã có rất nhiều người đứng.

Đại khái là bởi vì lạ mắt, Vân Chi vừa tới, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Đây là sư muội mới tới phải không? Nhìn tuổi tác còn nhỏ quá.”

“Chắc vậy, nhưng sao nàng không mặc trang phục đệ tử? Ngươi xem bộ váy lụa màu tím trên người nàng, có giống pháp y mới nhất của Trích Nguyệt Lâu không?”

“Lớn mật một chút, bỏ chữ giống đi. Váy này có thể phòng ngự công kích, lúc ấy ta muốn mua một cái, nhưng mà thật sự quá đắt, ta căn bản không gánh nổi.”

“Ta nhớ ra rồi, đó là món pháp y mười vạn linh thạch hôm qua, đúng không? Ngươi đừng nói, chiếc váy này đủ bù cho ta cả một năm sinh hoạt phí.”

Các thiếu nữ đều ném tới ánh mắt hâm mộ, Vân Chi hơi ngượng ngùng, chỉ có thể cười.

“Có phải nàng vừa cười với chúng ta không, nhìn rất ngoan.”

Mấy thiếu nữ mặc quần áo đệ tử màu xanh sẫm vây quanh một đoàn, kinh ngạc mở miệng.

Có nữ tử không kìm nén được sự tò mò, đi tới: “Tiểu sư muội, sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ ngươi tới lấy lệnh bài đệ tử?”

Theo lý thuyết, sư đệ sư muội mới tới hiện tại hẳn là đang chuẩn bị huấn luyện sớm.

Vân Chi nghe vậy, đôi mắt long lanh cong cong, khóe môi cong lên thành một nụ cười ngọt ngào: “Không phải, ta tới để làm nhiệm vụ. Sư tỷ, ta có thể hỏi một chút Ngôn Huấn Các khi nào mở cửa không?”

Nữ tử che miệng, đáy mắt có chút kinh ngạc, nàng đánh giá Vân Chi từ trên xuống dưới một phen, ấm giọng hỏi: “Ngươi là người của một phong nào, nhỏ như vậy đã tới nhận nhiệm vụ rồi, tiền bối của ngươi mặc kệ ngươi sao?”

Vân Chi lắc đầu: “Sư phụ ta đã đồng ý rồi.”

Nữ tử bán tín bán nghi, nhỏ giọng nói thầm: “Sư phụ của phong nào lại không đáng tin như vậy?”

Nàng dừng một chút, lại bổ sung: “Ngôn Huấn Các mỗi ngày canh giờ một khắc mở cửa, còn một lát nữa, ngươi có thể ăn sáng?”

“Đa tạ sư tỷ quan tâm, ta đã phục dụng Ích Cốc Đan.”

Hài tử nhỏ như vậy đã ăn Tích Cốc đan? Cái này làm sao được?

Tiểu cô nương còn muốn phát dục đây.

Nữ tử suy đoán trong lòng một phen, càng cảm thấy sư môn của Vân Chi không đáng tin cậy.

Nàng thở dài, lấy từ trong tay áo ra một bọc giấy dầu vuông vức, nhỏ giọng dặn dò: “Tiểu sư muội, tuổi muội còn nhỏ, cần phải ăn nhiều cơm mới có thể cao được.”

“Đến đây, chỗ sư tỷ có bữa sáng vừa mua được, thừa dịp còn chưa mở cửa nhanh chóng ăn lót dạ.”

Ài?

Sư tỷ của Vấn Kiếm Tông đều nhiệt tình như vậy sao?

Vân Chi mờ mịt trừng mắt nhìn, thấy sự quan tâm trong đáy mắt nữ tử càng nồng đậm, Vân Chi vội vàng nhận lấy túi giấy dầu, hướng về phía nữ tử cười: “Cảm ơn sư tỷ.”

Nàng vừa nói lời cảm tạ, vừa không quên tìm kiếm tạ lễ.

Nàng lục lọi trong túi giới tử một phen, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.

Tìm được rồi!

Nàng lấy ra bùa phòng ngự chế tạo đêm qua, lại lấy ra một lọ Ngưng Ngọc Lộ.

“Sư tỷ, đừng đi vội, những thứ này ta cho tỷ.”

Vân Chi cẩn thận từng li từng tí đưa lễ tạ tới trước mặt nữ tử, ngoan ngoãn nói: “Đây là phòng ngự phù do ta làm, có thể phòng thân, một cái khác là tam phẩm Ngưng Ngọc Lộ do sư huynh ta làm, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ thích.”

Đêm qua Khúc Trác Nhiên uống say, kéo nàng nói chuyện khe hở, lại nhét vào trong túi giới tử của nàng một đống linh đan diệu dược.

Vân Chi vẫn nhớ lời dặn của hắn: “Tiểu Vân Chi à, mấy thứ này cứ cất đi, nếu lúc làm nhiệm vụ mà cứ va chạm nhau, nhớ phải bôi đó.”

Vân Chi thấy ngại, thừa dịp Khúc Trác Nhiên không chú ý, lặng lẽ trả lại, nào ngờ lúc rời đi lại bị Khúc Trác Nhiên phát hiện.

Nàng chỉ nhớ Khúc Trác Nhiên ủy khuất nhìn nàng, đôi mắt phượng tràn đầy lên án.

Vân Chi chột dạ, đành phải lại nhận trở về.

“Ngưng Ngọc Lộ tam phẩm? Không được, cái này quá quý trọng, ta không thể nhận ngươi.”

Nữ tử không ngờ Vân Chi vừa ra tay đã xa xỉ như vậy, nàng vốn định cự tuyệt thẳng thừng, nhưng khi đối diện với đôi mắt ướt nhẹp của Vân Chi, trong lòng lại sinh ra vài phần không đành lòng: “Ta chỉ cần bùa phòng ngự này được không?”

Chỉ thấy tiểu cô nương giương mắt lên, lông mi cong vυ"t kích động vài cái, một lúc lâu không nói gì.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Vân Chi, lòng nữ tử như hồ xuân.

“Được được được, ta nhận lấy, chỉ là, ngươi có thể nói cho ta biết tên ngươi là gì không?”

Vân Chi nhe răng cười, giọng giòn tan đáp: “Ta tên Vân Chi!”

Vân Chi?

Cái tên này hình như có chút quen tai.

Nữ tử mỉm cười, nàng tiếp nhận tạ lễ của Vân Chi, ôn nhu nói: “Ta là Thượng Quan Diêu, ngày sau ngươi nếu cần trợ giúp, có thể tới Đệ Bát Phong tìm ta.”

Vân Chi gật đầu: “Ta nhớ kỹ rồi, cảm ơn sư tỷ!”

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Ngôn Huấn Các đã mở cửa.

“A Diêu, đi vào nhận nhiệm vụ!”

“Tới đây!” Thượng Quan Diêu cao giọng đáp lại, nàng quay đầu tạm biệt Vân Chi rồi xoay người chạy tới.

Vân Chi cũng không dừng lại lâu, đợi người phía trước giải tán, nàng mới ung dung bước vào Ngôn Huấn Các.



Nửa khắc đồng hồ sau, tại phòng nhiệm vụ.

“Ngươi xác định ngươi muốn tiếp nhiệm vụ trung đẳng này?”

Trung niên nam tử phụ trách đăng ký nhìn thiếu nữ cao hơn quầy không bao nhiêu, nếp nhăn trên lông mày càng sâu khắc.

Vân Chi nhìn chữ Sơn giữa lông mày nam tử trung niên, quả quyết gật đầu.

Nam tử trung niên âm u liếc Vân Chi một cái, chỉ có thể nhận lệnh bài đệ tử của nàng, nhẹ nhàng lắc thủy tinh nhiệm vụ.

Ngay sau đó, giọng nữ lạnh lùng máy móc liền vang vọng toàn bộ đại sảnh.

“Đệ tử của Đệ Thập Phong Vân Chi đã báo danh thành công, mời trong vòng nửa canh giờ tới truyền tống trận, đến biên cảnh đông nam.”

“Nhiệm vụ lần này là tiêu diệt yêu thú biến dị biên cảnh đông nam, độ khó hơi cao, xin các vị đệ tử chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Hạng thông báo này vừa ra, Ngôn Huấn Các vốn náo nhiệt bỗng nhiên lâm vào tĩnh mịch.

Cỗ máy này vừa mới nói cái gì?

Tiểu sư muội của Đệ Thập Phong cũng tới?