“Lúc trước vì sao ngài muốn đặt tông môn ở chỗ này? Bắc Vực lạnh bao nhiêu, Đông Vực ấm áp bao nhiêu!”
So với Bắc Vực khô ráo lạnh lẽo, Đông Vực ấm áp hiển nhiên thích hợp thành lập tông môn hơn.
Nơi đó nhiều núi non, tùy tiện chọn một ngọn núi nhỏ, đều phải tốt hơn so với ngọn núi nhỏ trụi lủi này.
Tiểu Yêu chỉ nhớ năm đầu tiên vào tông môn, hắn mới dẫn khí nhập thể không lâu.
Ban đêm ngủ trong tiểu viện, thiếu chút nữa đông cứng.
Cũng may Phó Hành sư huynh ở tiểu viện bên cạnh, Phó Hành sư huynh thấy hắn tuổi còn nhỏ, tu vi còn chưa tới mức có thể chịu rét lạnh, liền vận hỏa linh lực, đốt cho hắn một ổ củi ấm áp.
Khi đó Tiểu Yêu thường nghĩ vì sao mình không có linh căn tốt.
Kỳ thật trong cơ thể Tiểu Yêu cũng có hỏa linh căn, chỉ có điều linh căn của hắn quá hỗn loạn, hiện giờ tu luyện hồi lâu, vẫn là một Luyện Khí tầng hai nho nhỏ.
Tiểu Yêu ngây thơ vô tà, lời này hoàn toàn không có chút suy nghĩ nào.
Phương Trình quan sát sắc mặt chưởng môn, thấy vẻ mặt hắn không hề biến hóa, trong lòng Phương Trình nhẹ nhàng thở ra: “Bắc Vực có cái tốt của Bắc Vực, Đông Vực có cái tốt của Đông Vực. Người ở Đông Vực, còn không được nhìn thấy sương tuyết xinh đẹp như vậy đâu!”
Tiểu Yêu thì thầm.
Hắn ôm cái chổi suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi… Là ta thấy quá mức phiến diện. Nhưng mà… Sư huynh, lần này ngươi đi trước, có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
Lời này vừa nói ra, Phương Trình liền vui vẻ.
“Có, đương nhiên là có! Tiểu Yêu, ngươi có nhớ người lúc trước ở Liễm Thu Tông bắt nạt ngươi không?”
Kiếm Tông Bắc Vực có đôi khi cũng sẽ cùng nhau làm nhiệm vụ, Tiểu Yêu tu vi thấp, nhưng lòng hiếu kỳ quá cao, vì thỏa mãn tâm nguyện của hắn, Phó Hành trước đó miễn cưỡng dẫn hắn đi một lần.
Chỉ có điều, lần đó Tiểu Yêu đã bị bắt nạt.
Người ta mắng hắn là Ngũ Linh Căn, là phế vật, thừa dịp Phó Hành và Phương Trình đi làm nhiệm vụ, đánh Tiểu Yêu một trận, đánh thì đánh, còn cướp linh thạch của Tiểu Yêu.
Sau Phó Hành tìm tới cửa, Liễm Thu Tông cầm một ngàn linh thạch đuổi bọn họ đi.
Cho nên lần trước, Phó Hành giúp Vấn Kiếm Tông cùng vị sư tỷ kia, vừa là muốn kiếm tiền, vừa là việc tư…
Vì tư tâm.
Tiểu Yêu bị Phương Trình nhắc nhở như vậy, dường như nghĩ tới: “Ta nhớ, người đó tên là Vương Nghĩa phải không?”
Phương Trình cười ha hả: “Đúng, chính là hắn! Ngươi không biết, hắn ở thí luyện thi đấu muốn khi dễ tiểu sư muội nhà người ta, kết quả bị tiểu sư muội người ta đánh ngược! Không chỉ có đánh ngược, người ta còn hô cả đám người đánh hắn! Ngươi không biết hắn thảm cỡ nào, bị đánh thành đầu heo coi như xong, điểm tích lũy cũng thua cho người ta, ngày thứ hai của bí cảnh, Vương Nghĩa kia đã bị đá ra ngoài!”
Tiểu Yêu trừng mắt như chuông đồng.
“Phương sư huynh, ngươi không lừa ta chứ?”
Phương Trình nói: “Ta lừa ngươi làm gì?”
Tiểu Yêu ôm lấy tay hắn, vẻ mặt cũng trở nên động lòng: “Vậy ngươi mau nói cho ta biết tên của vị tiểu đạo hữu kia là gì, nàng đến từ đâu. Tuổi tác lớn không, năm nay bao nhiêu tuổi, tu vi cao bao nhiêu?”
Phương Trình nâng cằm, nói thầm: “Hình như tên là Vân Chi nhỉ, Vân Đóa, Vân Chi hoa Thát tử.”
Tiểu Yêu chưa từng thấy hoa Thát tử, hắn nghe xong không khỏi hỏi: “Hoa Thát tử là hoa gì?”
Phương Trình đáp: “Hoa Thát tử thích ấm áp, sắc trắng, vị hương, Bắc Vực chúng ta rất ít. Mấy nữ tu phía nam kia, có không ít người thích nó.”
Tiểu Yêu gật đầu như có điều suy nghĩ: “Họ Vân kia, chẳng phải là cùng họ với chưởng môn sao?”
Phương Trình giảng đến miệng đắng lưỡi khô, lần này Hứa Văn Hạc nhận lấy: “Đúng, tiểu đạo hữu kia hình như là Vân gia Đông Vực, Vân gia ngươi biết không? Gia tộc xuất hiện rất nhiều phi thăng giả đó. Tuy ta chưa thấy qua, nhưng rất lâu rất lâu trước kia, Vân gia rất lợi hại.”
Tiểu Yêu giật mình: “Chẳng lẽ chưởng môn cũng là người của Vân gia kia?”
Tiểu Yêu nói xong, quay đầu nhìn chưởng môn nhà mình.
À, chỉ trong chốc lát, chưởng môn lại chuyển ghế ngồi phía sau!
Chỉ thấy hắn nằm trên xích đu nhắm mắt dưỡng thần, lúc phát giác được ánh mắt mấy người, mới chậm rãi mở hai mắt ra: “Sao, lại nhắc tới ta?”
Tiểu Yêu phàn nàn: “Chưởng môn, không phải ngài mới dậy sao? Sao lại ngủ tiếp.”
Chỉ thấy Vân Minh Dược nhảy lên ngáp một cái, sau đó duỗi lưng một cái.
“Tiểu Yêu, gần đây ngươi càng ngày càng nói nhiều. Nếu rảnh rỗi đến phát hoảng, không bằng quét nhiều thêm một tháng đi.”
Tiểu Yêu: “Ta không muốn. Chưởng môn, ta muốn hỏi một chút, không phải ngài cũng là Vân gia Đông Vực đó chứ?”
Vân Minh Dược nhảy đầu: “Ngươi thấy sao?”
Tiểu Yêu lắc đầu: “Không giống lắm, Vân gia là thế gia tu tiên nổi tiếng, nếu ngài thật sự là Vân gia, tông môn chúng ta sẽ không nghèo như thế.”
Phương Trình gật đầu tán thành.
Vân Minh Dược hừ một tiếng, hắn đứng lên, giơ tay gõ mạnh vào đầu Tiểu Yêu: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu sao? Lộ Lam Lũ, khải sơn lâm. Dựng tay vào việc nhà ngươi hiểu hay không.”
Hắn đứng chắp tay, lại cúi đầu liếc nhìn hai người Phương, Hứa.
“Nói một chút, tiểu cô nương kia là hài tử của ai?”
Phương Trình còn chưa kịp tỉnh lại, Hứa Văn Hạc cơ linh, trong đầu gã lóe lên linh quang, lập tức nói:
“Hình như là con của Vân gia Ngũ gia Vân Minh Diệc.”
Vân Minh Dược nhìn hắn chằm chằm, qua một lúc lâu mới rặn ra một câu: “Đánh rắm.”
Phương Trình: “!”
Chưởng môn từ khi nào thô tục như thế!
Phương Trình vò đầu: “Nhưng mà, ta nghe nói năm nay đứa bé kia mới lộ mặt. Mười hai mười ba tuổi, vừa xinh đẹp, lại lợi hại. Nàng không chỉ biết ngự kiếm, còn biết vẽ phù giải trận pháp đấy.”
Vân Minh Dược giật mình.
Mười hai mười ba tuổi, biết vẽ phù.
Vân Minh Dược sắc mặt trắng nhợt, hắn xoay người đẩy cửa, một đầu đâm vào trong phòng.
Phương Trình cùng Hứa Văn Hạc liếc nhau: “Sao vậy?”
Chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng hô to: “Lấy thông tin ngọc bài, gọi vị đại sư huynh lang thang bên ngoài kia của ngươi trở về canh giữ sơn môn cho ta! Ta muốn về nhà một chuyến!”
Phương Trình vội vàng gật đầu.
Hắn xoay người muốn đi tìm ngọc bài truyền tin, chờ phản ứng lại, mới hậu tri hậu giác nhớ tới ——
Không phải.
Chưởng môn nhà hắn thật sự là người Vân gia?
Không phải chứ, chưởng môn Kinh Hồng Kiếm Tông, lại là Vân gia!!!
Kinh Hồng Kiếm Tông có phải là muốn tiền có tiền hay không!