Chương 247: Bảo vệ

Vân Chi cảm thấy rất kỳ quái.

Dựa theo miêu tả của Triệu Gia Lan, Tống Dư không giống như loại tu sĩ nhiệt tình sẽ chủ động giúp đỡ người khác.

Còn nữa, các nàng và Tống Dư vẫn là quan hệ cạnh tranh.

Mặc kệ từ mặt nào, Tống Dư ở chung với các nàng, đều không nên hòa hợp như thế.

Vân Chi yên lặng nhìn hắn, lạnh nhạt dò hỏi: “Chẳng lẽ Tống đạo hữu không sợ chúng ta nhân lúc ngươi không chú ý trộm đi lệnh bài đệ tử của ngươi sao? Chúng ta người đông thế mạnh, nếu muốn đánh lén ngươi, rất đơn giản.”

Ngữ khí của Vân Chi xen lẫn một tia uy hϊếp không dễ phát giác.

Tống Dư xoay người nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không đâu. Còn nữa, trước mắt còn không phải là thời gian có thể đào thải ta. Vân cô nương nếu thật muốn đánh lén, cũng phải đợi thêm mấy canh giờ.”

Tống Dư không nhiều lời nữa.

Hắn vượt qua Tần Y Y, đi thẳng lên phía trước.

Vân Chi và Tần Y Y hai mặt nhìn nhau.

Tần Y Y bất đắc dĩ thở dài: “Thôi, kệ hắn đi.”

Vân Chi phồng má, rầu rĩ nói một tiếng hay.

Bốn phía u ám, chỉ có dạ minh châu rực rỡ như sao trời.

Ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần ngây thơ của thiếu nữ, cách hơi nước mỏng manh, thiếu niên đuổi theo thấy nàng khẽ nhíu mày.

“Không vui?”

Thiếu niên mặc áo trắng.

Có lẽ là cảnh sắc xung quanh quá mức đơn điệu âm trầm, trước mắt bị dạ minh châu nhoáng lên, làm nổi bật lên vẻ tự phụ tuấn mỹ của hắn.

Mùi hương nhàn nhạt quen thuộc chui vào chóp mũi, Vân Chi lắc lắc đầu, phủ nhận: “Không có. Ta chỉ là không nghĩ ra.”

Nàng hạ giọng, có chút không hiểu nhìn về phía Thẩm Hoài Châu: “Tam sư huynh, ngươi nói xem vì sao người này nhất định phải dẫn đường cho chúng ta.”

Thẩm Hoài Châu cúi đầu, vừa lúc trông thấy đáy mắt thiếu nữ hiện lên một vòng ánh sáng.

Không đợi hắn trả lời, Vân Chi bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng tiến đến bên cạnh Thẩm Hoài Châu, dùng khí âm nói: “Tam sư huynh, ngươi nói xem có phải hắn muốn lừa chúng ta đến phía trước, một lưới bắt hết hay không?”

Trong mắt Thẩm Hoài Châu xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Khóe môi hắn cong lên, khóe mắt hiện ra một tia sung sướиɠ nhàn nhạt.

Vân Chi nói: “Người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy. Cũng không thể bởi vì trước đó ta đυ.ng phải hắn, hắn tùy thời trả thù?”

Nói đến, đó thật sự là tai bay vạ gió.

Vân Chi không ngờ Côn Ngô lại bỗng nhiên mất khống chế, càng chưa từng nghĩ gần đó còn có người.

Lúc ấy sương trắng mênh mông, nàng gần như không thấy rõ bất cứ sự vật nào.

Nghĩ đến đây, băn khoăn trong mắt Vân Chi càng sâu.

“Có lẽ không. Tống Dư và ta là cùng cấp, trước đó ta cũng nghe qua một ít tin tức liên quan tới hắn. Người này tác phong không tệ, chỉ là có chút quái gở. Chỉ có điều…”

Thẩm Hoài Châu dừng một chút.

Vân Chi vừa nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, vừa đợi câu trả lời của Thẩm Hoài Châu: “Nhưng ngươi phải cách xa hắn một chút.”

Vân Chi lơ đễnh trả lời: “Sư huynh không nói ta cũng biết. Được rồi, ta xem sơ đồ kho báu của ta trước.”

Bản đồ phân bố bí bảo của Thương Khung Lâu trước đó đã sớm biến mất, trước đó vì đề cao hiệu suất đoạt bảo, Vân Chi lần theo trí nhớ vẽ một tấm bản đồ bằng da trâu.

Có lẽ là lúc trước vẽ bùa tích lũy kinh nghiệm, bức tàng bảo đồ của Vân Chi được vẽ cực kỳ tinh xảo tỉ mỉ.

“Trùng cốc sâu thẳm chật hẹp, toàn bộ khu vực hiện lên phân bố theo hình tam giác, mặc dù điểm sáng này không cụ thể, nhưng ta cũng có thể đoán ra vài phần. Nếu ta không đoán sai, bí bảo lần này hẳn là ở chỗ sâu nhất.”

Viên dạ minh châu rơi vào trong ngực Thẩm Hoài Châu, đầu ngón tay trắng nõn của thiếu nữ điểm lên điểm hội tụ của chữ Nhân.

Ánh mắt Thẩm Hoài Châu rơi vào trên đầu ngón tay, dừng lại một lát, lập tức nhanh chóng dời đi.

Bầu không khí giữa hai người yên bình tốt đẹp.

Không ai chú ý, thiếu niên đi tuốt đàng trước lặng lẽ quay đầu lại.

Trong ánh mắt của hắn không có nửa điểm cảm xúc, chỉ liếc nhìn Thẩm Hoài Châu một cái, rồi lại lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.

Huynh đệ Triệu gia ở cuối cùng nhìn thiếu niên khác thường đứng đầu đội ngũ, nhịn không được lẩm bẩm: “A huynh, có phải Tống Dư này có chút không thích hợp hay không? Hắn trước kia quái gở bao nhiêu, sao bây giờ…”

Triệu Gia Lan thấy hắn nói chuyện với Vân Chi thì trong lòng có chút ầm ĩ.

Vân Chi sư muội nói chuyện với Thẩm sư huynh, hắn còn có thể tiếp nhận một chút, nhưng nói chuyện với Tống Dư, hắn thật sự có chút khó chịu.

Triệu Gia Đống lắc đầu thở dài: “Ta cũng không biết. Mặc dù ta không thích hắn, nhưng lần này hắn cũng không làm sai. Tiểu Lan, chúng ta dù sao cũng là đồng môn, ở bên ngoài vẫn không nên trách móc nặng nề như vậy, có ân oán, chúng ta trở về rồi giải quyết sau. Nhất định không thể để người khác chê cười.”

Triệu Gia Lan bất đắc dĩ lên tiếng, sau đó thu hồi tầm mắt.

Trên đường cực kỳ yên tĩnh.

Hiếm có chính là, ngoại trừ những yêu thú kỳ quái mở đầu kia, lộ trình sau này coi như an ổn.

Tiểu xà và tiểu thằn lằn lười biếng ghé vào trên vai Vân Chi, trong lúc đó Thẩm Hoài Châu tới gần, tiểu xà còn có chút xu thế thuận theo chiều hướng leo lên.

Vân Chi nhanh tay lẹ mắt kéo nó về, trấn an nó một trận.

Một đường đi đến trung bộ Vạn Trùng Cốc, con đường phía trước rốt cục có chút động tĩnh.

Một âm thanh sột sột soạt từ phía trước truyền đến, Tống Dư cầm đầu dừng bước lại.

Vân Chi từ trước đến nay nhạy bén, thanh âm vừa động, Côn Ngô kiếm trong tay rung động.

Nương theo từng tiếng hót của Côn Ngô, tiếng vang tất tất tác tác kia cũng càng lúc càng lớn.

Bụi gai phía trước bỗng nhiên đung đưa.

Chỗ u ám giống như lại có thứ gì đó xuyên qua trong đó.

“Tống đạo hữu, phía trước có nguy hiểm, phiền ngươi lui về phía sau một chút.”

Tần Y Y cảnh giác nhìn về phía trước.

Chỉ thấy biên độ bụi gai lắc lư càng lúc càng lớn, tiếng kêu thật nhỏ truyền đến, không biết vì sao, thủ cung (thằn lằn) trên vai Vân Chi cũng càng thêm bất an.

Không, thay vì nói là bất an, còn không bằng nói nó đang hưng phấn.

Nó há to miệng, trong cổ thỉnh thoảng phát ra một trận tiếng vang.

Vân Chi thấy thế, không khỏi nghi hoặc: “Ô Sùng, ngươi làm vậy là?”

Mặc dù Ô Sùng trở thành linh sủng của nàng, nhưng cho tới bây giờ, nàng và Ô Sùng giao lưu vẫn không tương thông.

Không chỉ như vậy, Vân Chi và Huyền Mặc đến nay cũng chưa chính thức giao lưu.

“Tiểu chủ nhân, nếu ta không đoán sai, cái thủ cung này giống như khắc độc trùng.”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thanh âm của Huyền Thiên vang lên trong thức hải.

Vân Chi kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”

Huyền Thiên nói: “Ô Sùng toàn thân đen kịt, là thủ cung trân quý cực kỳ hiếm thấy. Ngươi đặt nó trong bí cảnh này, ta thường xuyên quan sát nó, ta phát hiện, chỉ cần là nơi nào có độc trùng, mặc kệ độc tính của nó mạnh bao nhiêu, tu vi cao bao nhiêu, Ô Sùng đều có thể thôn phệ.”

Ô Sùng có kịch độc, nhưng… Đây cũng là bản lĩnh của nó.

Nó từng đi theo vị chủ nhân am hiểu vu cổ thuật nhiều năm, tự nhiên cũng sẽ không yếu đi chỗ nào.

Huyền Thiên đúng lúc căn dặn khiến Vân Chi có chút kinh ngạc.

Chỉ là, trước mắt thời gian để nàng nghiệm chứng sự thực cũng không nhiều.

Trong lúc nói dăm ba câu, yêu thú không rõ xuyên qua bụi gai cũng nhảy ra.

Nó duỗi ra một cái đầu tròn vo mập mạp, trong miệng phía dưới không ngừng chảy ra chất lỏng sền sệt.

Mọi người ở đây đều bị tướng mạo của yêu thú xấu xí này dọa cho giật nảy mình.

“Đây là thứ gì? Làm sao còn có yêu thú a!”

Triệu Gia Lan đứng cuối đội ngũ chỉ nhìn thoáng qua, dạ dày liền sôi trào kêu gào.

“Không được, ta thật sự là nhịn không được.”

Triệu Gia Lan nhổ một ngụm nước bọt, cầm trường kiếm muốn phi thân lên.

Hắn hùng hổ tấn công yêu thú. Vừa mới bước vào trong vòng một thước, yêu thú kia liền ngửa mặt lên trời thét dài, nâng cái đuôi to mọng lên, hung hăng quét về phía Triệu Gia Lan.

Giọng nói sắc nhọn ẩn chứa một cỗ uy áp cường thế, chấn Triệu Gia Lan đến ba thước, thân thể gầy gò của hắn bị ném lên trên cây, Vân Chi nhíu mày, nàng làm bộ đỡ, Tống Dư phía trước lại quay đầu nhìn nàng.

“Không được hành động thiếu suy nghĩ. Ta đi.”

Đúng lúc này, Thẩm Hoài Châu kéo Vân Chi ra sau lưng.

“Không cần phiền toái Tống đạo hữu, ta đi.”

Dứt lời, hai người cùng nhau chạy về phía Triệu Gia Lan bị hất ra.

Vân Chi đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Nhìn yêu thú kia lại muốn phát động công kích, Vân Chi không do dự nhiều.

Nàng cắn răng, nhắm mắt lại, lấy ra tấm khiên màu xanh trong túi giới tử, ném mạnh về phía yêu thú.

Gặp chuyện không quyết, vậy cũng chỉ có thể tế ra Đan Thanh Thuẫn.

“Ầm!”

Đơn thanh thuẫn rơi xuống đất, kim quang rực rỡ bắn ra, đan thanh sắc nhàn nhạt xen lẫn trong đó, nó men theo kim sắc linh lực kéo dài về phía Vân Chi, sau đó từ từ bao phủ mọi người vào trong.

Một cảng tránh gió ngắn ngủi đã hình thành.

Tần Y Y quay đầu, giơ ngón tay cái về phía Vân Chi.

“Chi Chi lợi hại.”