Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 244: Tống Dư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biên giới Nguyên Đoan bí cảnh, sương mù lượn lờ.

Cửa vào trùng cốc có dựng một tấm bia đá cổ xưa.

Trước tấm bia đá, có vị thiếu niên đứng ở phía trước.

Thiếu niên bả vai rộng lớn, vòng eo gầy.

Hắn mặc một thân trang phục màu đen, dáng người vốn cao ngất bị quần áo phác họa càng đẹp mắt.

“Vạn Trùng Cốc.”

Thiếu niên vươn tay, ngón tay khớp xương rõ ràng phủ lên chữ viết khí sâu trên tấm bia đá.

Hắn thấp giọng nỉ non, vừa mới nói ra, lập tức bị gió thổi gào thét chỗ tấm bia đá tản ra.

Gió thu buổi sáng mang theo chút lạnh lẽo, thiếu niên đứng trước bia đá quan sát một lát, bước lên phía trước một bước, chuẩn bị tiến vào trùng cốc.

Nhưng mà còn chưa bước vào trùng cốc nửa bước, sau lưng bỗng nhiên vang lên một trận tiếng vang nghiêm nghị.

Có kiếm xuyên qua tầng mây, phá tan sương mù, xông thẳng về phía Vạn Trùng cốc.

Thiếu niên kinh ngạc quay đầu, lại không nghĩ rằng người nọ bị khí lưu cường thế của Trùng Cốc xông ra.

Sương trắng mênh mông, thiếu niên áo đen quay đầu, chỉ nhìn thấy một chút vàng nhạt.

“A ~ ”

Một tiếng quát khẽ vang lên, thiếu niên áo đen còn chưa lấy lại tinh thần, thì luồng khí lưu màu vàng nhạt kia đã vọt tới phía trước.

Một luồng lực lượng hùng hồn đánh tới. Thiếu niên chưa rút linh kiếm ra đã bị người tới đυ.ng vào ngực.

Hắn vô thức đưa tay tiếp lấy.

Xúc cảm mềm nhũn từ đầu ngón tay truyền đến, có vải mềm trơn từ đầu ngón tay trượt xuống, thiếu niên kinh ngạc một lát, hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.

Ôn nhiệt, mềm mại.

Trong lúc hô hấp, thiếu niên mơ hồ ngửi được hoa quả ngọt ngào nhàn nhạt trên người nàng.

Dù hắn có chậm chạp, cũng biết mình đã tiếp cái gì.

Thiếu niên kinh hoảng đẩy cô gái trong lòng ra, hắn lui lại nửa bước, bên tai nổi lên một chút màu đỏ khả nghi.

“Thật có lỗi, là tại hạ mạo phạm.”

Tiểu cô nương mặc quần áo vàng nhạt không cho là đúng dừng tay, nàng bất đắc dĩ nói một câu: “Không có việc gì”.

Rồi lại bổ sung: “Là ta không chú ý.”

Thiếu niên không dám nhìn nàng.

“Vạn Trùng Cốc này thường xuyên phát sinh ngoài ý muốn, đạo hữu đi đến nơi này, vẫn là cần chú ý nhiều.”

Thanh âm của hắn trầm thấp hòa hoãn, giống như dây đàn bị gảy.

Lời vừa nói ra, thiếu nữ mặc quần áo vàng nhạt lại mở miệng nói cảm tạ: “Đa tạ đạo hữu nhắc nhở.”

Giọng nói của nàng trong trẻo, lại mang theo vài phần ngọt ngào.

Thiếu niên tự dưng nhớ tới quả dại từng ăn lúc nhỏ.

Hắn lấy lại tinh thần, muốn nói thêm gì đó.

Nhưng mà tiểu cô nương kia đã nhấc làn váy lên, lộc cộc lộc cộc chạy đi.

Màu vàng nhạt sáng ngời trong sương trắng càng rõ ràng, hầu kết thiếu niên nhấp nhô, đang muốn dặn dò thêm một câu, cô nương kia chống nạnh, kéo trường kiếm treo giữa không trung xuống.

“Côn Ngô! Ngươi vậy mà ném ta xuống?”

Giọng nói thiếu nữ nhuộm vài phần thẹn quá hóa giận, nàng cầm trường kiếm trong tay, quần áo mềm mại theo cổ tay nàng lặng yên trượt xuống.

Thiếu niên ở trong mông lung, thấy một đoạn mềm mại nhẵn nhụi trắng nõn như mỡ dê.

“Hôm qua ngươi không phải rất uy phong sao?”

Khí chất thuộc về riêng nữ nhi gia vào giờ phút này hiển lộ hết.

Thiếu niên vừa định khuyên nàng, nói linh kiếm có lẽ nghe không hiểu.

Tiếp theo một cái chớp mắt, thanh trường kiếm đen kịt kia liền ông ông chấn động, chuôi kiếm rung động, phát ra từng tiếng vù vù nặng nề.

Người không biết chuyện còn tưởng rằng nó đang lên án.

Đợi đã…

Hình như nó thực sự đang lên án.

Chỉ thấy thiếu nữ vàng nhạt kia gõ chuôi kiếm một cái, nhỏ giọng phàn nàn: “Ủy khuất cũng vô dụng, ta còn ủy khuất hơn ngươi. Hôm qua còn không sợ trời không sợ đất, hôm nay sợ?”

Thiếu niên nghe nữ hài tử oán giận, cảnh giác trong mắt hóa giải một chút.

Ngay cả khóe môi thẳng tắp của hắn, vào lúc này cũng hơi cong lên.

Sương trắng mê mang, thiếu niên muốn tiến lên, lại có một đạo kiếm quang lặng yên mà tới.

Thiếu nữ mặc quần áo vàng nhạt quay người, nàng nhìn thấy người tới, đôi mắt hạnh lập tức sáng lên.

Trong nháy mắt, thiếu niên cho rằng mình thấy được ngôi sao rực rỡ ban đêm.

“Tam sư huynh, sao huynh lại có thể đi nhanh như vậy?”

Tiểu cô nương thu hồi kiếm, nàng nhấc mép váy, chạy tới bên cạnh người tới, sau đó nắm lấy góc áo của hắn.

Rõ ràng là ân cần thăm hỏi bình thường nhất, nhưng thiếu niên lại nghe ra vài phần thân mật ẩn giấu trong lời nói.

So với câu nói xin lỗi bất đắc dĩ vừa rồi, cùng qua loa đa tạ, giờ phút này nàng rõ ràng buông lỏng hơn rất nhiều.

“Một mình ngươi xông lên phía trước, ta có chút không yên tâm.”

Người tới giọng nói lạnh lùng.

Thiếu niên sửng sốt, không hiểu sao cảm thấy có chút quen tai.

Giọng nói này, dường như hắn đã nghe qua ở đâu đó.

Thiếu niên ngây người, tiểu cô nương bên kia lại mở miệng: “Sư huynh chẳng lẽ còn chưa yên tâm về ta?”

Người tới im lặng.

Hắn im lặng một lát, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi ta thấy được.”

Tiểu cô nương rõ ràng khẩn trương: “Nhìn thấy cái gì rồi?”

“Côn Ngô Kiếm… hất ngươi xuống.”

Giọng nam lạnh lùng như thực chất trần thuật.

Cuối cùng thiếu niên cũng bắt được trọng điểm.

Côn Ngô Kiếm.

Đây không phải là trấn trủng chi bảo của Lăng Tiêu Kiếm Trủng sao?

Hắn nhớ rõ, mấy tháng trước mình đã nghe qua tin tức liên quan tới Côn Ngô Kiếm.

Nghe nói tiểu đệ tử mới tới của Vấn Kiếm tông nghé con mới đẻ không sợ cọp, vừa đi mộ kiếm đã rút Côn Ngô Kiếm.

Tên của tiểu đệ tử kia, dường như là…

“Chi Chi! Các ngươi chạy nhanh như vậy làm gì! Làm hại ta thiếu chút nữa theo không kịp!”

Một giọng nói nhiệt tình cắt ngang sự im lặng, thiếu niên rút ra thanh kiếm sắc bén, tránh sang một bên tấm bia đá.

“Vân Chi sư muội!”

Lại là một giọng nói quen thuộc.

Thiếu niên nghiêng mặt, vừa vặn nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

Hắn nhìn theo hướng hai người kia chào hỏi.

Vị tiểu cô nương mặc quần áo vàng nhạt kia đang nắm ngón tay nhỏ của thiếu niên áo trắng, xấu hổ mà không thất lễ hướng mọi người vẫy tay.

“Này~”

Cái tên mà hắn không nhớ ra được kia đã bật ra vào lúc này.

Thiếu niên giương mắt, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không hiểu.

Thì ra nàng chính là Vân Chi.

Cảm giác ấm áp mềm mại tựa hồ lần nữa hiện lên.

Thiếu niên dời tầm mắt, muốn ẩn nấp thân hình, nhưng mà hai người quen kia lại rất tinh mắt.

Tu sĩ anh khí diện mạo cười cười với thiếu nữ áo vàng nhạt, sau đó liền xoay người, vòng ra sau tấm bia đá, tức giận mở miệng: “Tống Dư, sao ngươi lại ở đây?”

Tu sĩ nho nhã vội vàng chạy đến, nhỏ giọng trách cứ: “Ngươi nên gọi một tiếng Tống sư huynh.”

Người mặt mày anh khí tất nhiên là Triệu Gia Lan.

Hắn nghe huynh trưởng nói vậy, lơ đễnh mà giật mình một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Ta mới không gọi. Không phải a huynh bất hòa với hắn sao, hơn nữa, ta cũng nhìn hắn không vừa mắt, xuất thân ti tiện —— ”

Triệu Gia Lan nói được một nửa, liền bị thiếu niên nhiệt tình phía sau véo lỗ tai.

“Tiểu Triệu, lại ở đây nói bậy bạ. Nhìn kìa, bị ta bắt được rồi.”

Triệu Gia Lan ai u hai tiếng, vội vàng kể khổ.

“Trời đất chứng giám, ta chỉ là không thích hắn! Chẳng lẽ đối đãi với người mình không thích, cũng phải nói chuyện với nhau sao?”

Thiếu niên nhiệt tình chống nạnh: “Đây là ngươi không đúng. Người ta còn chưa nói ngươi, ngươi đi lên liền chỉ trích người ta. Nếu bị người khác nghe được, chẳng phải là bị nắm nhược điểm? Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, đối đãi với người khác vẫn phải có chút tôn trọng và lễ phép nha, nếu không… sư muội nhà ta cũng sẽ không thích ngươi.”

Thiếu niên vui sướиɠ khi người gặp họa đến gần căn dặn, Triệu Gia Lan rõ ràng bị hù dọa.

Hắn quay đầu, hừ lạnh một tiếng, lại xoay người đi qua.

Ánh mắt Tống Dư ngưng lại.

Hắn cụp mắt xuống, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt hết sức rõ ràng.

Có lẽ là do xung quanh quá mức náo nhiệt, lập tức hấp dẫn thiếu nữ linh động mặc quần áo vàng nhạt.

Nàng đi tới, hiếu kỳ ngước mắt: “Thì ra ngươi là Tống Dư? Xem ra…”

Giống như không đáng ghét như trong truyền thuyết.
« Chương TrướcChương Tiếp »