Chương 243: Căn dặn

“Cho nên, hôm nay chúng ta đi Trùng Cốc sao?”

Vân Chi gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ có điều… Ta lo lắng nơi đó quá mức nguy hiểm. Nơi đó là nơi bí bảo cuối cùng ẩn nấp, hôm nay nếu đi, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người. Còn nữa, hôm qua ta đi dò đường, phát hiện dưới Trùng Cốc sương mù trùng trùng trùng điệp điệp, cơ hồ rất khó thấy rõ tình hình đường xá.”

Tần Y Y nói: “Ngươi nói đúng, bên Trùng Cốc vẫn luôn là khu nguy hiểm của Nguyên Đoan bí cảnh.”

Có lẽ chuyến đi này quá mức trôi chảy, nhắc tới Trùng Cốc, trong lòng Tần Y Y luôn có dự cảm không tốt lắm.

“Sợ cái gì, chúng ta cùng nhau tiến đến không phải là được rồi sao?”

Tiêu Sách đặt tay lên thân Cố Minh Trì, hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Châu, nhíu mày nói: “Hơn nữa, chúng ta có tới hai Kim Đan đó! Chi Chi ngươi cũng nổi tiếng có thể đánh, lần trước ta còn nghe thấy người ta trêu chọc, nói ngươi là chiến sĩ lục giác, gần như cái gì cũng biết… Chỉ có điều, chiến sĩ lục giác này có ý gì? Ta hỏi hồi lâu cũng không tìm được giải thích này.”

Tần Y Y nghe vậy, có chút buồn cười mở miệng: “Hình như chiến sĩ lục giác hình như là truyền đến từ Tây Vực, cụ thể là ai nói, ta cũng không biết. Ta chỉ biết đây là nói người ta toàn năng.”

Tần Y Y hồi tưởng lại những lời đã nghe được trước đó, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần kính nể đối với việc nói ra lời này.

Ngày khác nếu như có thời gian, nàng tất nhiên sẽ đi Tây Vực bái phỏng vị cao nhân này.

Tiêu Sách vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là như vậy. Vậy cũng không nói sai nha, Chi Chi chúng ta quả thật rất lợi hại.”

Tiêu Sách nói xong, lại nhìn về phía Thẩm Hoài Châu, nói: “Tam sư huynh, gần đây khi ngươi và Chi Chi xoát điểm tích lũy, có nhìn thấy bí bảo gì mới lạ không?”

Thẩm Hoài Châu nhấc mí mắt lên, lông mi dài mà lại dày kích động mấy lần.

Một đôi mắt động lòng người lộ ra, không biết tại sao, Tiêu Sách bị Thẩm Hoài Châu nhìn như vậy, lưng có chút phát lạnh.

“Ha ha, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Cố Minh Trì yên lặng kéo thiếu niên đang cười gượng đi.

Vân Chi hoàn toàn không biết mấy người đang đấu tranh, nàng nhìn mấy người đột nhiên trầm mặc, trong lòng sinh ra vài phần nghi hoặc.

“Các ngươi làm sao vậy?”

Triệu Gia Lan yên tĩnh.

Thượng Quan Diêu an tĩnh.

Lần này ngay cả Tứ sư huynh luôn om sòm cũng đều an tĩnh.

Vân Chi có chút mờ mịt.

Tần Y Y ôm lấy Vân Chi, ôn nhu cười nói: “Chuyện này không quan trọng. Hay là bây giờ chúng ta lên đường, nếu chậm hơn chút nữa, chúng ta có thể không tiện dò đường.”

Vân Chi không chút do dự nói: “Được.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi!”

Tần Y Y nói ba câu lừa Vân Chi chạy, mấy người ở lại phía sau vội vàng triệu ra linh kiếm, theo sát phía sau.

Tần Y Y dẫn Vân Chi ở phía trước mở đường.

Tiết thu không khí mát mẻ, ánh nắng ôn nhu rơi vào trên quần áo màu vàng nhạt của thiếu nữ, làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc của nàng.

Tần Y Y ghé mắt, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ rất nghiêm túc.

Chậc chậc.

Thật đáng yêu.

Tình thương của mẹ dâng lên trong lòng, Tần Y Y lắc đầu, trong lòng thầm than ——

Chi Chi linh động như thế, trách không được Thẩm sư đệ để ý nàng như thế.

Tuy không biết hắn xuất phát từ tình huynh trưởng, hay là xuất phát từ cái khác.

Nhưng mặc kệ là loại nào, Tần Y Y đều cảm thấy vô cùng có ý tứ.

Nàng mơ hồ nhớ rõ Vân Nhược Vi từng nói vị biểu đệ kia của nàng từ nhỏ không thích chiếu cố người khác.

Nhưng từ khi Vân Chi vào Đệ Thập Phong tới nay, chỉ cần hắn có thời gian, gần như một tấc cũng không rời.

Với kinh nghiệm nhiều năm của Tần Y Y, hai người này sau này có lẽ sẽ có chút liên quan không tưởng được.

Tần Y Y càng nghĩ càng cảm thấy mới lạ.

Đợi lần sau rảnh, nàng nhất định phải hóng hớt với Nhược Vi về hai người này.

Nghĩ đến đây, Tần Y Y thu hồi ánh mắt, tâm tư lại đặt về nhiệm vụ lần này.

**

Lúc này Vân Chi cũng có chút không yên lòng.

Bởi vì, ngọc bài trong ngực nàng yên tĩnh hồi lâu lại bắt đầu nóng lên.

Mấy ngày mang ngọc bài, Vân Chi cũng từ từ hiểu được đặc tính của ngọc bài này.

Nếu như bắt đầu nóng lên, vậy tất nhiên là a nương lại thức tỉnh.

“A nương?”

Vân Chi vận niệm lực, thăm dò lên tiếng.

Nàng vừa gọi, thanh âm của Vân Vãn Yên liền truyền tới.

“Sao ngươi biết ta ở đây?”

Thanh âm của Vân Vãn Yên vẫn ôn nhu như cũ.

Ngoài dịu dàng còn mang theo vài phần lười nhác và thờ ơ.

Vân Chi nghe ra sự kinh ngạc trong lời nói của nàng, dịu giọng nói: “Ta đương nhiên biết, ngài cũng không xem ta là con gái của ai. A nương, trước đó Phù Diên tiền bối nói để con rời khỏi Nguyên Đoan bí cảnh trước mùng một tháng chín, trở lại Thương Khung Lâu. Đây có phải mang ý nghĩa là, có thể cải tạo linh thể cho ngài không?”

Vân Chi cẩn thận hỏi.

Nữ nhân trầm mặc thật lâu, nói: “Hẳn là không được.”

Nụ cười của Vân Chi nhạt đi.

Nàng không yên lòng thúc dục thần kiếm, có chút không vui mở miệng: “Không được sao… ta còn tưởng rằng —— ”

Vân Vãn Yên nở nụ cười: “Cho rằng cái gì? Chi Chi, vạn sự vạn vật không thể nóng vội.”

Nàng dừng một chút, lại nói: “Lần này ta đi ra, là vì nhắc nhở ngươi. Tháng này lúc rời Nguyên Đoan bí cảnh, cần phải cẩn thận. Nếu như có thể, cố gắng giấu ta đi.”

Vân Chi kinh ngạc: “Vì sao?”

Vân Vãn Yên nói: “Hai ngày nay ta luôn cảm thấy có chút bất an.”

“Đúng rồi, Chi Chi, ngươi tới đây, đã từng gặp một người chưa?”

Không biết vì sao, Vân Vãn Yên vừa nói ra lời này, trong đầu Vân Chi liền hiện ra một dung mạo tuấn mỹ tự phụ.

Người nọ thần thái xa cách, trong mắt luôn mang theo vài phần đạm mạc miệt thị thương sinh.

“Ngài nói… Là người phương nào?”

Vân Chi ra vẻ không biết.

Giọng nói của Vân Vãn Yên có chút suy yếu: “Thôi được, có lẽ là ảo giác của ta. Chi Chi, chiếu cố tốt bản thân, ta nghỉ ngơi mấy ngày.”

Vân Chi còn muốn hỏi gì đó, Vân Vãn Yên liền thuận lợi cắt đứt liên hệ với nàng.

Kỳ quái.

A nương không cảm giác được hắn sao?

Vân Chi giấu nghi hoặc vào đáy lòng, nàng cắn môi do dự một chút, vẫn bỏ ngọc bài bản mạng của Vân Vãn Yên vào Vô Thượng Bí Cảnh.

Nàng triệu Huyền Thiên dốc lòng căn dặn, đợi hết thảy hoàn tất, Vân Chi mới yên lòng.

Bất kể như thế nào, nàng cũng phải bảo vệ a nương.

Bất luận là ai tới, nàng cũng sẽ không nhượng bộ.

Vân Chi tâm niệm vừa động, nàng quay đầu nhìn thiếu niên thiếu nữ phía sau một cái, cổ tay khẽ nhúc nhích, một luồng lực lượng màu trắng nhu lặng yên rót vào trong thần kiếm.

Trong phút chốc, Côn Ngô kiếm dưới chân Vân Chi nhanh chóng tăng tốc.

“Sư tỷ, ta đi mở đường trước, các ngươi đợi lát nữa sẽ tới.”

Vân Chi đưa mắt cho Tần Y Y ở bên cạnh, đợi nàng đáp lại, nàng liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Một vệt vàng nhạt xuyên qua mây, không bao lâu, thân ảnh của nàng tiêu tán trong một mảnh trắng xoá.

Tiêu Sách ở lại cuối cùng ngắm nhìn bóng lưng thiếu nữ, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, ngươi lại đi nơi nào rồi?”

Hắn vừa định quay đầu, hỏi Thẩm Hoài Châu bên cạnh, sao không để ý một chút, thiếu niên Thanh Tuyển bên cạnh “vèo” một cái, vọt tới phía trước.

Tiêu Sách: “…”

Quả nhiên, không có ai quan tâm Chi Chi hơn tam sư huynh của hắn.