Chương 239: Bẩm báo

“Tạ… Tạ Khê, ngươi nhìn ta như vậy à?”

Đường Minh Phong ngẩng đầu lên.

Tạ Khê nhìn phản ứng của hắn, có chút khó khăn nâng trán.

Người này rốt cuộc có biết trọng điểm ở đâu không?

Rõ ràng là hắn ở chỗ này lòng mang chấp niệm!

Tạ Khê nhìn hắn đầy thâm ý: “Nói đến đây, ngươi tự xem mà làm! Nếu là ngươi ngày sau vẫn là bộ dạng đức hạnh này, ta không ngại đi chỗ Vân sư tỷ tố cáo ngươi. Qua hai ngày nữa ta sẽ đi xin thay đổi viện xá, sau này, một mình ngươi ở lại đây đi.”

Tạ Khê nhìn hắn một cái thật sâu, rồi phất tay áo, tức giận quay người.

Đường Minh Phong kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Tạ Khê, trong mắt hiện lên một tia tỉnh táo hiếm thấy.

Thì ra từ đầu tới cuối hắn đều tự mình cảm động chính mình sao?

Ký ức cũ hiện lên trong đầu, một cảm giác bất lực dày đặc trải rộng khắp tứ chi.

Đường Minh Phong nhìn linh kiếm bị Tạ Khê ném lên bàn, bất lực quỳ rạp xuống đất.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần rút đi, bóng mặt trời thưa thớt, Đường Minh Phong nhìn sân viện không một bóng người, trong lòng dâng lên một cảm giác cô độc trước nay chưa từng có.

Hắn giống như… thật sự không còn gì cả.

**

Ngoại trừ Đệ Tam Phong bị mất hứng, mấy phong chủ khác không ai không vui vẻ.

Phong chủ của Đệ Lục Phong càng…

Đệ Nhất Phong, Thanh Tiêu điện.

Khương Bình nhìn phong chủ Đệ Lục Phong đã lâu chưa tới cửa, mặt đầy tươi cười, vui tươi hớn hở nói: “Gần đây sư đệ xảy ra chuyện tốt? Ta thấy mặt mày hồng hào, thoạt nhìn rất vui sướиɠ.”

Lục phong chủ nâng chén trà trước mắt lên, cười nói: “Đây không phải là hôm qua nói chuyện phiếm với Nhân Nhân, phát hiện phong chúng ta có một đệ tử thành tích không tệ sao. Phong chúng ta lần này phái mười mấy người đi dự thi, nhưng ta không ngờ, có thể ra mặt lại là vị Thượng Quan Diêu kia. Ngươi không biết, trước đó ta đều không coi trọng nàng, cô nương kia vào tông môn nhiều năm, biểu hiện mặc dù không tệ, nhưng cho tới nay đều có chút không nóng không lạnh.”

Khương Bình hồi tưởng một lúc lâu, sau khi làm xong mới nhớ tới: “Ngươi nói, có phải cô nương ở trong thi đấu kiếm tu thí luyện đi cùng mấy thằng nhãi con của Đệ Thập Phong hay không. Nàng quả thật không tệ, can đảm cũng được, có điểm giống Tần Y Y của Đệ Cửu Phong.”

Khương Bình xưa nay cũng tương đối chú ý những đệ tử ưu tú kia, trước mắt Lục phong chủ vừa nhắc tới, Khương Bình liền nhớ tới.

Lục phong chủ liên tục gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là nàng. Đúng rồi, sư huynh, lúc trước ta nghe người nói, nếu có đệ tử có thứ tự tốt, đến lúc đó có thể tìm người xin một tòa Vô Danh phong?”

Lục phong chủ thăm dò lên tiếng.

Khương Bình cười ha ha, nói: “Ai nha, ngươi không đề cập tới, ta thật đúng là nghĩ không ra. Quả thật là có chuyện như vậy, chỉ cần có thể có thành tích tốt, ta đều có thể cho! Chỉ có điều, ta nghe Liễu trưởng lão lần trước truyền âm nói cho ta biết, nói nàng muốn đem Thượng Quan Diêu này nhắc tới Đệ Bát Phong xa xôi. Hôm qua trưởng lão Đệ Cửu Phong nói, Y Y cũng muốn đưa Thượng Quan Diêu đến Đệ Cửu Phong.”

Lục phong chủ vừa nghe, lập tức nóng nảy: “Như vậy sao được?! Từ lúc Thượng Quan Diêu nhập phong tới nay, Đệ Lục Phong ta vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng, trước đó có thứ gì tốt, chúng ta đều sẽ đưa cho các nàng cái đầu tiên. Sư huynh, ngươi cũng không thể bởi vì Thượng Quan Diêu lần này quan hệ tốt, liền đem người của phong chúng ta muốn đi qua!”

Khương Bình nói: “Chờ nàng trở về ngươi tự mình đi trưng cầu ý kiến của nàng, chuyện liên quan đến sự phát triển của nàng, nàng muốn ở lại nơi nào, chưởng môn như ta cũng sẽ không nhúng tay.”

Lục phong chủ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn dời ánh mắt, vừa lúc nhìn thấy Vân Nhược Vi tới cửa báo cáo.

Lục phong chủ lập tức chuyển đề tài: “Đúng rồi, sư huynh, ta nghe nói Vân Chi ở Đệ Thập Phong bị Lâu chủ Thương Khung kia giữ lại? Nàng muốn ở bao lâu? Người của Vấn Kiếm Tông chúng ta cũng không thể để cho Thương Khung Lâu kia lấy đi a!”

Khương Bình dừng tay: “Không sao, lâu chủ Thương Khung Lâu là tiền bối trước kia của Vấn Kiếm Tông ta, nếu Vân Chi có thể được hắn chỉ điểm, ta cũng hết sức yên tâm. Ngươi nói tông môn chúng ta, đệ tử xuất sắc quả thật không ít, nhưng người chói mắt như Vân Chi quả thật hơi ít. Ta cũng tin tưởng Vân Chi, đợi thời hạn đến, nàng tự nhiên sẽ trở về. Đứa bé đó, chắc chắn không phải là người vong ân phụ nghĩa.”

Lục phong chủ gật đầu tán thành, lúc đó Vân Nhược Vi vừa vặn tiến vào.

Nàng hướng phía hai người hành lễ, thấp giọng nói: “Chào chưởng môn, trưởng lão.”

Vân Nhược Vi lúc không cười luôn mang theo vài phần lạnh lẽo khiến người ta lạnh sống lưng, dù là trưởng lão như lục phong chủ cũng bị Vân Nhược Vi nhìn mà hơi e dè.

Hắn nói được, sau đó nhìn Vân Nhược Vi: “Nhược Vi, lâu rồi không gặp, gần đây ngươi đang bận rộn chuyện gì, sao mãi không thấy bóng dáng ngươi? Ta thấy Thanh Huyền sư huynh gần đây cũng không có đi ra, chẳng lẽ lại bế quan.”

Vân Nhược Vi nhếch khóe môi, cao giọng đáp: “Trưởng lão quá lo lắng rồi, gần đây sư phụ ra ngoài vân du rồi. Gần đây tông môn bận rộn công việc, cho nên rất ít ra ngoài. Đúng rồi, ta có một chuyện, muốn bẩm báo với chưởng môn.”