Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 237: Kỳ quái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kẻ chán chường chính là Đường Minh Phong.

Hắn một đầu tóc đen xốc xếch, trên người nhiễm mấy phần mùi rượu.

Đại khái là đã lâu không nghỉ ngơi, trước mắt hắn xanh đen, chỗ cằm còn toát ra một vòng râu ria xanh đen.

Ngũ quan vốn trắng nõn tuấn tú bị giày vò như vậy, giống như bịt kín một tầng tro bụi ám sắc.

“Ta nhớ lần trước ngươi gặp ta còn rất tiêu sái…”

Đệ tử lắp bắp dừng lại một lát, trong thần sắc toát ra một tia quan tâm, hắn kéo Đường Minh Phong qua, nhỏ giọng dò hỏi: “Chẳng lẽ Tạ Khê khi dễ ngươi, Đường Minh Phong ngươi nói thật cho ta biết, nếu là thật, ta sẽ tố giác hắn ngay bây giờ trước mặt trưởng lão!”

Đường Minh Phong thần sắc mệt mỏi, hắn ta hất tay đệ tử cà lăm ra, trầm giọng nói: “Tránh ra.”

Đệ tử lắp bắp sửng sốt: “Ài, ngươi làm sao vậy! Quả nhiên, vật họp theo loài, người tụ theo nhóm, trách không được ngươi và Tạ Khê có thể ở chung một chỗ, hóa ra đều là những tên không lễ phép!”

Hắn xoay người muốn đi, nhưng lại nhớ tới cái gì đó.

“Với bộ dạng hiện tại của ngươi, ta khuyên ngươi không nên đi vào. Tạ Khê đang khen đám đệ tử thiên tài kia, ngươi cứ như vậy, tiến vào cũng khiến người ta ngột ngạt!”

Tên đệ tử lắp bắp nói với ngữ khí ác độc, hắn nhìn thấy Đường Minh Phong thần sắc ngưng trọng, trong lòng nhất thời dâng lên một tia sảng khoái.

Sự buồn bực bị gạt bỏ kia tiêu tán đi vài phần, đệ tử lắp bắp vỗ vỗ tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Nhìn bóng lưng đệ tử lắp bắp đi xa, Đường Minh Phong có chút thất thần.

Đệ tử thiên tài.

Đường Minh Phong hoảng hốt nhớ lại lời khen khi còn bé.

Lúc đó, mẫu thân còn ở bên cạnh, phụ thân cũng ký thác kỳ vọng rất lớn đối với hắn.

Mỗi lần hắn đi ra ngoài, người bên ngoài đều sẽ nhiệt tình chào hỏi hắn——

“Đường gia tiểu thiên tài, hôm nay lại ra ngoài du ngoạn?”

Khi đó mình có ý khí như thế nào.

Kiếm đạo thiên tài, Đường gia vinh quang.

Từng tiếng tán dương kia, đều là hắn đã từng kiêu ngạo.

Hắn từng cho rằng, mình thật là tu sĩ thiên tài ngàn năm khó gặp.

Thế nhưng sau khi tiến Vấn Kiếm Tông…

Ánh mắt Đường Minh Phong tối sầm lại.

Hắn xách bầu rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo quẹo vào, bước vào tiểu viện, tiếng đàm luận náo nhiệt kia truyền vào trong tai ——

“Vân Chi sư muội quá lợi hại!”

“Ta còn tưởng rằng những điểm tích lũy này đều là các sư tỷ phân cho nàng, không nghĩ tới lại là chính nàng có được!”

“Vì sao Vân Chi sư muội cái gì cũng biết? Kiếm pháp phù lục, bày trận giải trận, những thứ này nàng đều rất sở trường, chẳng trách các trưởng lão yêu thương nàng như vậy.”

“Vân sư muội và Tần sư tỷ, còn có Thẩm sư huynh, bọn họ chính là tấm gương học tập năm nay của ta.”

Vân Chi.

Vân Chi.

Lại là Vân Chi sao?

Muội muội thoát khỏi họ Đường, trèo lên Vân gia kia của hắn, hiện giờ lại trở thành nhân vật phong vân của Vấn Kiếm Tông?

Tâm tình khó nói lên lời hiện lên trong đầu, không biết tại sao, Đường Minh Phong chợt nhớ tới trong mộng muội muội khóc sưng đỏ mắt.

“Huynh trưởng, huynh trưởng.”

“Cứu ta.”

Hô hấp của Đường Minh Phong cứng lại.

Hắn nắm chặt bầu rượu trong tay, một đôi mắt đen dần dần đỏ.

Dựa vào cái gì.

Dựa vào cái gì muội muội của hắn phải bị đưa về nhà, mà Vân Chi lại có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi ở Vấn Kiếm Tông?

Từng tia từng sợi hắc khí từ trong mắt thiếu niên tỏa ra.

Bỗng nhiên, Tạ Khê đứng trong sân quay đầu lại, hắn thấy bóng dáng Đường Minh Phong, nhiệt tình vẫy vẫy tay: “Minh Phong, mấy ngày nay ngươi đi đâu rồi, sao đều không trở về? Mau tới đây, ta có chuyện tốt muốn chia sẻ với ngươi!”

Tạ Khê đầy mong đợi.

Mọi người cũng quay đầu lại, nhìn Đường Minh Phong với ánh mắt mong đợi.

Vô số ánh mắt rơi vào trên người mình, sắc mặt Đường Minh Phong đen sì.

Hắn giấu bầu rượu trong tay đi, đạm mạc nói: “Không cần. Các ngươi cứ nói chuyện đi.”

Dứt lời, Đường Minh Phong trực tiếp đi vào.

Ngày thu, ánh mặt trời ấm áp.

Đệ tử đứng gần nhất ngửi mùi rượu làm người ta buồn nôn và mùi chua, không khỏi che miệng mũi lại.

Hắn cau mày, nghi ngờ nói: “Kỳ quái, gần đây đệ tử điều tra nghi dung sao không tra được hắn? Đường Minh Phong này đã thành cái dạng gì rồi?”

Tạ Khê thu lại nụ cười.

Hắn quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, trong mắt hiện lên một tia phức tạp cùng lo lắng cực nhạt.

Đường Minh Phong, gần đây rất kỳ quái.
« Chương TrướcChương Tiếp »