Sách phản…
“Phó Hành, từ khi nào mà ngươi lại là loại người này?”
Đáy mắt tên đệ tử Giáp hiện lên một tia nghi hoặc, gã nâng cằm cố gắng nhớ lại, rốt cuộc cảm thấy có chút không đúng.
Phó Hành ôm trường kiếm, nghiêm mặt nói: “Một ngàn vạn linh thạch, đủ cho tông môn chúng ta tiêu hai ba năm.”
Đệ tử Giáp bừng tỉnh đại ngộ. Hình như cũng đúng nha.
Kinh Hồng Kiếm Tông bọn họ đã nghèo rất nhiều năm rồi.
“Được rồi, nói như vậy, xác thực rất hợp lý.”
Đệ tử Giáp cũng không xoắn xuýt, hắn ta trầm mặc một lát, lại quay đầu nhìn địa phương hỗn chiến.
Nguyệt Ảnh nặng nề, động tĩnh cách đó không xa bỗng nhiên ngừng lại.
Giáp đệ tử dụi dụi con mắt, có chút không thể tin mà mở miệng: “Phó Hành, ngươi nhìn phía trước.”
Tất cả đã kết thúc, đệ tử Giáp nhìn thiếu nữ bình tĩnh lau kiếm ở giữa, lại cúi đầu nhìn nam tử hấp hối dưới chân Vân Chi.
“Oa thú vị. Rốt cuộc tiểu sư muội kia đánh thế nào vậy?”
Đệ tử Giáp tiến lên phía trước nửa bước, hắn nheo mắt lại, mơ hồ nhìn thấy đầu của nam tử sưng lên.
Đồng bạn bên cạnh bị hấp dẫn qua, hắn nhìn hình ảnh này, không khỏi lâm vào hoài nghi bản thân.
“Cho nên… thứ chúng ta vừa mới nhìn thấy thật ra không phải bóng, mà là đầu của hắn.”
Phó Hành nâng cằm, khẽ gật đầu: “Ừm, ta biết.”
Tầm mắt của hắn rơi vào một nữ tử thanh sam nhàn tản bên cạnh, ánh mắt từng chút từng chút phát sáng lên.
Nữ tử kia hoàn toàn không phát hiện được ánh mắt Phó Hành.
Nàng khẩn trương dắt Vân Chi đến bên cạnh mình, kéo nàng kiểm tra một phen, chờ xác nhận Vân Chi hoàn hảo không tổn hao gì, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, ấm giọng nói: “May mà không có việc gì. Ta lúc ấy còn sợ người này ức hϊếp ngươi đấy.”
Vân Chi ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Y Y hoạt bát trừng mắt, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, ta sẽ không để cho người ta bắt nạt ta một cách vô ích. Cho dù chịu ủy khuất, ta cũng sẽ kịp thời đòi lại.”
Ngữ khí của Vân Chi đáng yêu, Tần Y Y cười cười, chợt nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, Thượng Quan Diêu các nàng đâu, đi đâu rồi?”
Lời này nhắc nhở Vân Chi, nàng nhặt mảnh phù truyền tống trên mặt đất lên, sau đó vận một luồng linh lực, hóa thành bột mịn.
“Vì phối hợp với ta, bọn họ vừa mới thừa dịp loạn đi trước. Sư tỷ, vừa rồi tỷ ở bên kia nhìn, có thể phát hiện bóng dáng của Tam sư huynh bọn họ không?”
Để che giấu tầm mắt, Vân Chi còn lặng lẽ bóp nát một viên đá sương khói.
Tần Y Y nhướng mày, nàng nhìn lướt qua nam tử trên mặt đất, ra vẻ không biết: “Phi phi phi, ngươi nói cái gì đó, không phải chỉ có một mình ngươi ở đây sao? A, vị đạo hữu này sao bị đánh thành như vậy? Sư muội, sao muội có thể xuống tay nặng như vậy? Đây cũng quá nhẫn tâm đi! Ngươi nhìn một cái, vừa rồi còn xấu xí, bây giờ đã sưng thành đầu heo rồi.”
Tần Y Y ngoài mặt đau đớn, nhưng trong lòng lại đang trầm trồ khen ngợi Vân Chi.
Giờ khắc này, những tu sĩ nghỉ ngơi đứng ở đằng xa cũng chầm chậm vây quanh.
Vân Chi nhìn đám người vây lại, thầm nghĩ không tốt.
Nàng vừa định kéo tay Tần Y Y chuẩn bị chạy trốn, còn chưa kịp xoay người, đã bị người phía sau gọi lại.
“Tiểu đạo hữu xin dừng bước! Đừng đi chớ đi, ta còn có việc muốn hỏi ngươi!”
Vân Chi không hiểu ra sao.
Nàng xoay người, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác: “Các ngươi muốn làm gì? Hắn một mình đấu thua, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ngăn cản ta?”
Tu sĩ áo lam đi tuốt đàng trước cười lấy lòng, nói: “Không có, không có. Ngươi đừng sợ, chúng ta cũng không có ác ý.”
Vân Chi vừa nghe, đôi mi thanh tú khẽ nhướng lên, nàng cong môi cười, cao giọng hỏi: “Các ngươi đã không có ác ý, trước đó vì sao lại ngăn cản chúng ta hỏi có phải đệ tử Vấn Kiếm Tông?”
Tu sĩ áo lam nghe vậy thì lúng túng nói: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Lúc đó chúng ta chỉ bị kẻ xấu này lừa gạt thôi! Tất cả những chuyện này, đều do Vương Nghĩa hắn!”
Tu sĩ áo lam chỉ về phía nam tử sưng phù thành đầu heo, căm giận bất bình nói.
“Tiểu đạo hữu, ta nói thật, chúng ta thật sự không có ác ý, bây giờ chúng ta tới đây, chính là muốn hỏi một chút có thể kết giao bằng hữu với ngươi hay không.”
Thực lực của Vân Chi, mọi người đều thấy rõ.
Bỏ qua thân phận của nàng không nói, tiểu cô nương này mới mười mấy tuổi đã có thể sử xuất kiếm thế như vậy, tương lai tất thành đại khí.
Còn nữa, đệ tử Kinh Hồng Kiếm Tông kia vừa rồi đã lấy lòng sư tỷ của Vấn Kiếm Tông, nếu bọn họ còn không cố gắng, có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội kết giao với đại năng tương lai.
Tu sĩ áo lam vừa cười làm lành, vừa mặt dày lấy ra ngọc bài truyền tin của mình, hắn đưa ngọc bài cho Vân Chi, nói: “Tiểu đạo hữu, nếu thuận tiện, chúng ta trao đổi phương thức thông tin. Nếu như ngày sau ngươi gặp nạn, chúng ta nhất định sẽ đến tương trợ!”
Đại khái là quá mức kích động, hắn không chú ý một chút nào, vậy mà giẫm trúng bả vai Vương Nghĩa bị thương.
Vết thương thật vất vả mới khép lại lại lần nữa nứt ra, máu tươi dính nhớp nháp thẩm thấu ra ngoài, làm quần áo sau lưng ướt một mảng lớn.
Tu sĩ áo lam xin lỗi thu chân, nhưng không ngờ lại động đến góc áo Vương Nghĩa.
“Đau! Đau!”
Vương Nghĩa đau đến khuôn mặt vặn vẹo, hắn gian nan trừng mắt liếc tu sĩ áo lam một cái, yếu ớt nói: “Ngươi… Ngươi cứu ta. Ngươi ta đều là tu sĩ Bắc Vực, ngươi muốn cứu ta…Vừa rồi bọn hắn Vấn Kiếm Tông bắt nạt ta… Ngươi phải giúp ta báo thù.”
Vương Nghĩa nói xong, trong mắt đυ.c ngầu không ngờ lóe ra vài phần lệ quang.
Lam y tu sĩ nghe xong vội rũ sạch quan hệ: “Thứ gì, ngươi nói gì đó? Ngươi ta đều đến từ Bắc Vực là không sai, nhưng chúng ta không thân chẳng quen, vì sao ngươi cứ muốn ép ta cứu ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ngươi như vậy là không đúng, dùng từ lưu hành trên ngọc bài truyền tin hiện tại mà nói, ngươi đây chính là bắt ép đạo đức!”
“Hơn nữa, ngươi sao có thể nói người ta khi dễ ngươi, là ngươi muốn đi đơn đấu đấy, chúng ta muốn ngăn cũng ngăn không được, bây giờ ngươi bị khi dễ, ngược lại còn muốn chúng ta chùi đít cho ngươi, ta cho ngươi biết, không thể nào!”
Tu sĩ áo lam càng nói càng kích động, hắn ta nhìn bộ dáng của Vương Nghĩa, cắn răng, quyết định nói ra oán khí đã đè nén trong lòng rất lâu: “Vương Nghĩa, chúng ta vốn chỉ là đồng hương mà thôi, trước đó giúp ngươi, cũng là bởi vì ngươi thường xuyên lấy tu vi Kim Đan kỳ của ngươi ức hϊếp đệ tử tông môn chúng ta, cho nên mới đáp ứng. Nếu không phải vì bảo hộ những sư đệ sư muội đáng thương kia của ta, ta tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện lấy nhiều khi ít này!”
Tu sĩ áo lam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Vân Chi nghe lời hắn, lặng lẽ dời mắt đi.
Không phải, nàng chính là đánh một trận, làm sao hướng phát ngôn của những tu sĩ này đều thay đổi.
Vân Chi ngước mắt nhìn về phía Tần Y Y.
Người sau như chột dạ, tầm mắt Vân Chi vừa tới, nàng liền dời mắt đi.
Có điểm gì đó không đúng.
Thật sự có chút không đúng.
Thấy ánh mắt Tần Y Y né tránh, Vân Chi đè xuống nghi hoặc trong lòng, nàng tiếp nhận ngọc bài của tu sĩ áo lam, rót linh khí vào, lưu lại ấn ký của mình.
Tu sĩ áo lam nhìn thấy động tác của Vân Chi, nhất thời có chút mừng rỡ: “Tiểu đạo hữu, ngươi nhớ kỹ, ta là Hạ Hồi Xuân của Thiên Nhận Kiếm Trủng ở Bắc Vực, tương lai nếu có thời gian, nhớ đến tông môn chúng ta du ngoạn ~ ”
Vân Chi bị nhiệt tình bất thình lình làm cho chân tay luống cuống.
Những tiền bối này hữu hảo như thế, tương lai đoạt điểm tích lũy của bọn họ, chẳng phải là không tiện hạ thủ?
Vân Chi do dự.
Tu sĩ áo lam có lẽ nhìn ra Vân Chi câu nệ, hắn đi được một nửa, lại xoay người trở về, bổ sung: “Ngươi yên tâm, đây là thi đấu thí luyện, đến lúc đó nếu các ngươi thắng, chúng ta cũng nguyện đánh cuộc chịu thua, tuyệt đối sẽ không trách đạo hữu Vấn Kiếm tông nửa phần. Mong rằng các ngươi không nên để những mạo phạm trước đó của chúng ta ở trong lòng, ra ngoài, chúng ta cũng là bất đắc dĩ.”
Tu sĩ áo lam dặn dò xong, liền vui vẻ dẹp đường hồi phủ.
Những tu sĩ phía sau thấy hành vi vừa rồi của lam y tu sĩ, không khỏi tiến lại gần, nhao nhao noi theo: “Tiểu đạo hữu, ta cũng là Bắc Vực, chúng ta làm quen một chút được không?”
Vân Chi bị cảnh tượng này làm kinh sợ, nàng lúng túng gật đầu, sau đó luống cuống đưa ấn ký vào.
Tu sĩ nhận được phương thức thông tin của Vân Chi thì đắc chí xoay người, bọn họ nhìn thấy mấy người Phó Hành, trong lòng vui sướиɠ càng lớn.
“Phó Hành, nhờ ngươi nhắc nhở chúng ta. Cảm ơn ngươi, nếu tương lai chúng ta kết giao với Vấn Kiếm Tông, nhất định phải mời ngươi tới cửa uống một chén!”
Ba người Phó Hành đứng tại chỗ cười lúng túng.
Tuy rằng… bọn họ cũng không nghĩ tới, những người này phản ứng nhanh như vậy.
Bóng đêm dần dần sâu.
Phó Hành giương mắt, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của nữ tử áo xanh.
“Được nha, một ngàn vạn linh thạch không tốn gì, cảm ơn ngươi nha, Phó đạo hữu.”
Một đạo bí âm truyền vào trong tai, Phó Hành cứng đờ, trả lời: “Không sao, ta cũng không giúp đỡ cái gì.”
“Thật hay giả, nếu không giúp được gì, ngươi có thể trả lại một ngàn vạn linh thạch cho ta hay không.”
Phó Hành sửng sốt.
Đám người tản đi, Phó Hành nhìn về phía nữ tử áo xanh dáng người yểu điệu.
Yết hầu hắn lăn lộn, đang muốn trả lời cái gì, tiểu cô nương bên cạnh liền ngẩng đầu, không thể tin mở miệng: “Sư tỷ, thì ra những người này là ngươi dùng tiền mua được? Một ngàn vạn linh thạch! Chúng ta lấy số tiền này làm gì không tốt! Không phải ngài dạy ta chững chạc sao?!”
Vân Chi kinh ngạc kính ngữ cũng nói ra luôn.
Tần Y Y xấu hổ cười một tiếng, yếu ớt nói: “Ta đây không phải… Nhất thời bị choáng váng sao… Hơn nữa, đây cũng không phải là dùng tiền mua được, bọn họ là thật tâm tán thành thực lực của ngươi, thật lòng tán thành vấn kiếm tông.”
Vân Chi nheo mắt lại với vẻ nguy hiểm: “Sư tỷ, ngài nói rõ ràng. Ngài bị cái gì làm cho choáng váng đầu óc?”