Chương 228: Đánh lén

Nam nhân mỏ nhọn chính là Kim Đan sơ kỳ, đại khái là áp chế tu vi, Tiêu Sách muốn tránh, dưới chân vậy mà không cách nào nhúc nhích nửa phần!

Gió táp sắc bén ập đến trước mặt, Tiêu Sách cắn chặt răng, nâng kiếm ngăn cản công kích của nam tử.

Nào biết roi kia vừa chuyển hướng, quét tới bên hông Tiêu Sách!

“Tiêu đạo hữu, cẩn thận!”

“A Sách!”

Roi dài được quấn đầy gai ngược thẳng tắp ép tới eo Tiêu Sách, Triệu Gia Lan ở bên cạnh không kịp phản ứng.

Mắt thấy gai nhọn kia sắp câu lấy máu thịt thiếu niên, bỗng nhiên, một thanh trường kiếm trong trẻo từ mặt bên cắm vào ——

“Chát!”

Trường kiếm ngăn trở roi, cuối cùng chuyển hướng, trực tiếp chặt đứt roi kia!

Nam tử mặt khỉ kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngươi, ngươi cũng dám chặt đứt Ngũ Câu Như Ý Tiên của ta!”

Tiêu Sách kinh hãi đổ mồ hôi lạnh khắp người, ánh mắt hắn trầm xuống, cười nhạo nói: “Cái gì mà Ngũ Câu Như Ý Tiên, gặp phải Linh kiếm còn không phải trực tiếp gãy thành hai nửa? Cũng đúng, nếu ta là roi kia, đυ.ng phải chủ nhân như ngươi, ta cũng phải xấu hổ mà đánh tới! Miễn cho ngươi lợi dụng.”

Nam nhân mặt khỉ bị Tiêu Sách chế nhạo, hắn trợn trừng mắt muốn nứt ra, giơ tay chỉ vào mũi Tiêu Sách: “Ngươi là cái thứ gì, cũng dám thách thức ta!”

Tiêu Sách cầm trường kiếm lên, tiến về phía trước một bước: “Cái này mà ngươi cũng nhìn không ra? Đương nhiên là ta rồi.”

Tiêu Sách không chỉ không bị dọa sợ, ngược lại còn càng thêm dữ dội, hắn nhìn nam nhân từ trên xuống dưới một cái, khẽ xùy ra tiếng: “Cũng đúng, ngươi và ta khác loài, ngươi là súc sinh, nhìn không ra ta là bình thường.”

Triệu Gia Lan ở phía sau nhìn Tiêu Sách bật hết hỏa lực, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Vân Chi ẩn nấp trong bóng tối tức giận đến hai gò má đỏ bừng, nàng rút Côn Ngô kiếm ra, hùng hổ chuẩn bị chui ra, gϊếŧ nam tử mặt khỉ kia ngàn vạn lần, Tần Y Y liều mạng kéo cánh tay nàng, lẩm bẩm: “Chi Chi, bình tĩnh. Bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất.”

Vân Chi không kìm nén được: “Sư tỷ, ta không nhịn được, thực sự không nhịn được. Ta nhẫn nhịn thêm một lát, ta liền có lỗi với mấy vị sư huynh ngày thường chăm sóc ta.”

Tần Y Y trầm giọng, nói: “Ta biết ngươi rất tức giận, chúng ta trước tiên bình tĩnh một chút, nhìn xem nam tử này có chuẩn bị ở sau hay không. Người kia là đệ tử Bắc Vực, nếu ta nhớ không lầm, hắn đã là kẻ già đời trong thi đấu thí luyện. Người này âm hiểm xảo trá, tốt nhất là chúng ta chờ hắn lần sau ra tay rồi hành động.”

Có lẽ sự trầm ổn của Tần Y Y đã lây nhiễm thiếu nữ.

Vân Chi dần yên tĩnh lại, nàng nắm chặt tay, đôi mắt xinh đẹp nhuốm vài phần lạnh thấu xương.

Bóng đêm tối tăm.

Giờ phút này, nam tử thất thủ bị lời nói của Tiêu Sách chọc giận lần nữa, hắn rút linh kiếm ra, lặng lẽ bôi lên một tầng độc dược vô sắc vô vị ở nơi hẻo lánh không người.

Vân Chi nhìn thấy chữ trên bình nhỏ, ánh mắt nàng tối sầm lại, khí áp bên người càng trầm thấp.

“Hừ, ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ, sẽ không để những lời này của ngươi ở trong lòng. Ngươi vừa nói ta có bản lĩnh thì một chọi một, vậy thì tốt. Ta muốn một mình đấu với ngươi. Ngươi có dám hay không?”

Nam tử mặt khỉ cười dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Sách, trong mắt xẹt qua vài phần tính kế.

Nhưng thiếu niên chung quy vẫn là thiếu niên, Tiêu Sách bị kích động như vậy, lại chuẩn bị đáp ứng.

Hắn tiến lên một bước, nói: “Có gì mà không dám? Chẳng phải chỉ là Kim Đan sơ kỳ, ta còn sợ ngươi sao?”

Tiêu Sách cao giọng nói.

Nam tử mặt khỉ ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, tuổi không lớn, khẩu khí cũng không nhỏ. Ngươi tới đây!”

Vân Chi trốn trong bụi cỏ rốt cuộc không nhịn được nữa, nàng đứng dậy giơ tay, ném Thu Thủy kiếm trên vai ra ngoài.

Rõ ràng là tư chất Trúc Cơ, kiếm thế của nàng lại thắng được nam nhân miệng khỉ Kim Đan kỳ kia!

“Phốc phốc!”

Linh kiếm lạnh thấu xương xuyên qua cành lá, cắm thẳng vào vai trái của nam nhân.

Nam tử mặt khỉ bị đau, hắn bụm lấy vết thương xoay người, linh kiếm trên vai kia giống như là thông linh trí, nó ở trong vết thương của nam tử hung hăng quấy một phen, lập tức tự động rút ra, theo phương hướng ban đầu bay trở về!

“Là ai! Ai ở chỗ này đánh lén ta?”

Vân Chi đẩy cành cây bên cạnh ra, hào phóng đứng dậy.

“Là ta. Ta đến là muốn nói, ngươi còn không xứng tỷ thí cùng mấy vị sư huynh của ta. Nếu ngươi thật sự muốn khiêu chiến sư huynh nhà ta, phiền ngươi… Trước qua cửa này của ta.”

Tiểu cô nương cười vẻ mặt tinh khiết.

Tần Y Y còn đang ở trong bóng tối hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Vân Chi, đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.

Nàng làm sao nhìn ra điểm phát lực của nam nhân kia ở tay trái?

Mình còn chưa nhắc nhở, nàng đã lên trước!

Tần Y Y giơ tay lên đánh vào trán của mình.

Không thể không nói, Vân Chi sư muội thật sự rất đẹp ‘trai’.