Tần Y Y vừa đến, liền nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng trên trường kiếm đen nhánh màu đen nhánh, nàng cau mày giằng co với Ngân Vĩ Hoa Thử trước mắt.
Thân thể chuột bạc nhỏ đối diện đã sớm khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nó nghiêng đầu, hướng về phía Vân Chi kêu chít chít loạn xạ.
“Keng!”
Tần Y Y truyền âm cho Vân Chi.
Thiếu nữ nhìn thấy thân ảnh của nàng, vội vàng dừng tay lại.
“Sư tỷ, ngươi trốn trước đi.”
Hai người dùng mật âm trao đổi, Vân Chi đưa mắt ra hiệu với nàng, Tần Y Y hiểu ý, nàng lui về phía sau, lại hỏi Vân Chi: “Chi Chi, Ngân vĩ hoa thử sao lại rút nhỏ lại?”
Vân Chi vô tội đáp: “Ta không biết. Vừa rồi nó quát ta, ta liền rống trở về. Sau đó một lát nữa, nó liền biến thành như vậy.”
Vân Chi dừng một chút, lại nói: “Sư tỷ, trước mắt ta ở chỗ này, ngươi đi hái Cửu Linh Quả kia đi.”
Trong giọng nói của Vân Chi toát ra vài tia cẩn thận, nàng nhìn chằm chằm con chuột bạc xù lông kia, lại cảm thấy nó có vài phần đáng yêu.
Tần Y Y cau mày: “Vậy cũng không được, nếu ta đi hái cửu linh quả, nó lại nổi giận thì làm sao bây giờ?”
Vân Chi lại lắc đầu: “Không, trước mắt chính là thời cơ tốt nhất để hái Cửu Linh Quả, nếu để nó trở về, chúng ta lại không thể tới gần.”
Linh thú thủ hộ, nó càng thông minh cơ linh, nếu là thủ đoạn bình thường, thật đúng là lừa gạt không được.
Vân Chi cũng không biết vì sao con chuột bạc nhỏ này lại ở đây dây dưa với nàng, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau sẽ không lừa được nữa.
Tần Y Y không lay chuyển được Vân Chi, nàng thừa dịp Ngân Thử không chú ý, xoay người chạy trở về.
Nhưng Ngân Vĩ Hoa Thử nhạy bén cỡ nào, nó nhanh chóng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng lưng đơn bạc của Tần Y Y.
Nhân tộc giảo hoạt!
Chuột bạc nhe răng bạo tẩu, nó nghiêng đầu chạy về phía Tần Y Y, Vân Chi ngự kiếm đuổi theo, hai tay nàng kết ấn, trong tay xuất hiện từng cái tiểu phương trận ——
“Phập!”
Nương theo tiếng kêu của thiếu nữ, tiểu phương trận quanh quẩn ánh sáng màu vàng đuổi theo con chuột bạc nhỏ, bao vây lấy thân thể nho nhỏ của nó.
Chuột bạc bị cản đường phía trước nhe răng quay đầu lại, hướng về phía Vân Chi khàn giọng rống lên.
Linh lực thuần hậu chấn động khiến thân hình Vân Chi nhoáng lên một cái, suýt nữa rơi khỏi Côn Ngô kiếm.
Nàng cắn răng ổn định tâm thần, bàn tay trắng nõn không ngừng kết ấn.
Trận thế thứ nhất vây khốn được con chuột bạc, ngay sau đó, vô số trận thế nhỏ dựng lên ——
Con chuột bạc nhỏ kịch liệt phản kháng, hàm răng trắng bóng thiếu chút nữa bị trận pháp cứng rắn này đυ.ng nát.
Nó nổi giận đùng đùng, duỗi móng vuốt cào phá tiểu phương trận.
Nhưng mà cào phá một tầng, còn có một tầng.
Chuột bạc nhỏ như rơi vào một vòng tròn kỳ quái.
Sau khi nó cào phá hết phương trận này đến phương trận khác, cuối cùng chuột bạc nhỏ không nhịn được nữa.
Nó phóng xuất ra linh lực phong ấn trong đan điền, thân hình nhỏ nhắn lại to lớn gấp mấy lần, bộ lông vốn trơn bóng mềm mại đã rút đi ánh sáng lộng lẫy, hóa thành một cái lông gai vô cùng sắc bén.
Ngân thử nhỏ bé vất vả lắm mới biến thành bộ dạng hung mãnh.
Trong lòng nàng căng thẳng.
Cũng không biết sư tỷ lúc này hái được Cửu Linh Quả hay chưa.
Vân Chi cắn chặt răng, không ngừng gia cố phương trận.
Kim quang pháp trận vô cùng vô tận chui ra từ dưới lòng bàn chân, không giống với những tiểu xảo lúc trước.
Theo thân thể Tiểu Ngân Thử biến lớn, từng đạo trận pháp trói buộc kia cũng phóng đại lên rất nhiều lần.
Chuột bạc thẹn quá hóa giận, nó gào thét một tiếng, trận pháp trói buộc trước mắt trong khoảnh khắc hóa thành mảnh vỡ.
Trận phá, linh lực của thiếu nữ đứng trên thân kiếm bị ngăn cản, ngực nàng đau đớn, trong cổ một ngọt, phun ra một đạo huyết vụ!
Mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập trên không trung, chuột bạc trừng mắt nhìn nàng một cái, trong thú đồng tử trong suốt xẹt qua một tia khinh miệt.
Hai chân thiếu nữ bị cắn trả mềm nhũn, từ trên thân kiếm ngã xuống.
Bụi gai xung quanh cắt rách y phục của Vân Chi, nàng cắn chặt đầu lưỡi, nuốt luồng huyết khí kia xuống!
Không được.
Tuyệt đối không thể để nó đuổi theo sư tỷ!
Cảnh sắc xung quanh ảm đạm, tầm mắt Vân Chi mơ hồ, duy chỉ nhìn thấy thanh trường kiếm ánh nhu hòa kia, nàng bất chấp đau đớn, dùng tay chống xuống đất, khàn giọng kêu lên: “Côn Ngô!”
Trường kiếm màu đen nhận được tác động, nó bay thẳng tới tay Vân Chi, kiếm khí đẩy ra cắt phăng bụi gai xung quanh.
Vân Chi cầm Côn Ngô kiếm.
Lực lượng ôn nhuận từ chuôi kiếm truyền đến, từng tia từng sợi ấm áp phủ định khí tức hỗn loạn trong cơ thể Vân Chi.
Nàng suy nghĩ rõ ràng mấy phần.
Vân Chi vận linh lực đuổi theo, bỗng nhiên, một tiếng thở dài bất lực vang lên trong đầu.
“Chi Chi, đến bây giờ ngươi còn chưa học được cách vận dụng lực lượng của ngươi.”
Giọng điệu của người nói chuyện mềm mại.
Cho dù Vân Chi không nhìn thấy nàng, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nàng nâng cằm, vẻ mặt cưng chiều.
“Vừa rồi nếu là dẫn thần lực, chuột con kia sẽ không ức hϊếp ngươi như thế. Chẳng qua là vật nhỏ sắp hóa thần.”
Vân Vãn Yên thở dài nửa tiếng: “Cũng được, lúc trước lực lượng này tới đột nhiên, còn chưa có người dạy bảo ngươi.”
Vân Chi ngây người một lát: “Thần lực? Ta… Ta không biết nên vận dụng như thế nào.”
Hai lần trước đều quá trùng hợp, Vân Chi không tốn tâm lực, có thể sử dụng hơn phân nửa.
Vân Vãn Yên nói: “Tâm thần hợp nhất, tự nhiên có thể sử dụng. Ngươi không phát hiện, nếu như tâm ngươi không có tạp niệm, có thể thoải mái công kích sao? Chỉ có điều, thân thể của ngươi luôn theo bản năng áp chế thần lực.”
Vân Chi lại có chút mờ mịt.
Vân Vãn Yên nhẹ nhàng khéo léo mang qua: “Ngươi còn chưa kịp chạm vào, linh lực trong cơ thể thường xuyên áp chế thần lực, qua vài năm nữa là được. Trước mắt không nói nhảm, ngươi theo chỉ dẫn của ta đến đây. Nhắm mắt lại, thu liễm linh lực, dồn khí đan điền.”
Vân Chi rất biết nghe lời, ngoan ngoãn làm theo.
Cảm giác ôn nhuận từ đan điền truyền tới, Vân Chi rõ ràng nhắm mắt lại, nhưng hình như nhìn thấy hai luồng sáng đan xen.
Ánh sáng vàng rực rỡ ở trên, ánh sáng thánh khiết mềm mại ở dưới.
Hai luồng sáng đan xen, chiếu lên thể xác và tinh thần của Vân Chi.
“Nhìn thấy không? Phía dưới bị áp chế chính là thần lực của ngươi. Vận khí dẫn dắt, tạm thời bỏ qua đạo kim quang kia một chút.”
Vân Chi còn nhỏ, rất khó phóng xuất ra thần lực thuần túy.
Vân Vãn Yên mang theo nàng dẫn dắt thần lực, chậm rãi đánh vỡ bình chướng trong cơ thể, cuối cùng vậy mà khai thác ra một cái “Linh mạch” độc nhất vô nhị.
Thần lực bị áp chế ở dưới trút xuống như nước lũ mở cửa cống, nó hướng linh mạch mới tinh kia trào lên, vui mừng hầu như muốn tránh thoát.
Một cảm giác tê tê dại dại lan khắp toàn thân, Vân Chi đột nhiên mở mắt ra, tay cầm kiếm quét qua.
Thần lực màu trắng bạc chảy vào trong kiếm, kiếm khí hùng hậu thuận thế vung đi.
Cây cối bên cạnh thiếu nữ ầm ầm sụp đổ.
Trong phạm vi mười dặm, bất luận là linh thú yêu thú, hết thảy đều bị đạo khí thế hùng hậu này chấn nhϊếp.
Ngân Vĩ Hoa Thử vốn đang chạy xa bị một cỗ uy áp thần thánh vô hình đánh trở về nguyên hình, nó trơ mắt nhìn mấy tu sĩ Nhân tộc đang hái Cửu Linh Quả chạy trốn, thú đồng tử đen bóng tức giận đến đỏ bừng.
“Chi chi chi!”
Tức chết đi được!
Đều là tiểu nữ tu Nhân tộc kia!
Nếu không phải đã đọ sức với nàng quá lâu, nó vốn có thể thủ vững Cửu Linh Quả!
Ngân Vĩ Hoa Thử cắn chặt răng, nó chạy về phía trước, ý đồ đuổi theo mấy tên tu sĩ Nhân tộc to gan kia, vừa bước ra ngoài, một trận pháp lập lòe bao nó lại.
Nó duỗi móng vuốt muốn cào nát, nhưng mà lần này pháp trận lại như là gia cố trăm ngàn tầng, vô luận nó dùng sức thế nào, đạo pháp trận kia cũng không cách nào rung chuyển nửa phần.
Chuột hoa đuôi bạc không tin, nó duỗi móng vuốt ra, lại cào một cái.
Còn chưa kịp phản ứng, sau gáy mềm mại đã bị một bàn tay trắng như ngọc xách lên.
“Đã bắt được ngươi rồi.nVừa rồi tổn thương ta nặng như vậy, ngươi muốn bồi thường cho ta như thế nào?”
Hơi thở ấm áp phả vào lưng con chuột bạc nhỏ, chuột bạc nhỏ vùng vẫy vài cái, bị ép xoay người.
Chỉ thấy thiếu nữ da trắng xinh đẹp nheo mắt lại, nàng xích lại gần vài phần, giọng uy hϊếp nói: “Hay là, lột da cắt miếng hầm thành canh đi? Không thì nướng cũng không tệ.”