Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 22: Tức giận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Chi không ngờ nhiệm vụ cấp thấp lại đơn giản như vậy.

“Nhận nhiệm vụ thành công, mời giúp đỡ Vạn A Bà tìm ra con gà bị mất dưới chân núi trong vòng bốn canh giờ.”

Thanh âm máy móc lạnh như băng từ trong tủ kính nhiệm vụ truyền đến, Vân Chi mờ mịt giương mắt, vừa vặn nhìn thấy màn hình thủy tinh sáng lên trên đỉnh đầu.

Phía trên có một tầng ánh sáng màu lam nhạt quanh quẩn, trên đỉnh màn hình, bất ngờ hiện lên một hàng chữ nhỏ.

“Chúc mừng Thẩm Hoài Châu thành công nhận nhiệm vụ nhặt gà con.”

Vân Chi: “…”

Nhiệm vụ này có phải có chút ngây thơ hay không?

Vân Chi im lặng một giây, nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một tia hoang mang và do dự.

Thẩm Hoài Châu cúi đầu: “Sao vậy?”

Vân Chi túm lấy mép váy của mình, trên khuôn mặt mịn màng đáng yêu hiện lên một tia nhăn nhó: “Sư huynh, thật sự không thể đổi một cái khác sao?”

Nhặt gà con thật sự không khó.

Thẩm Hoài Châu mặt không biểu cảm: “Không được.”

Hắn thu hồi lệnh bài đệ tử của mình, trên mặt thanh tú tuấn lãng hiện lên vẻ nghiêm túc.

Vân Chi nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Thẩm Hoài Châu, không ngờ rằng chỉ trong chớp mắt, cổ áo của mình đã bị thiếu niên nhấc lên.

Sau một trận thiên hoa địa loạn, Vân Chi bị ném lên Kinh Xuân kiếm của Thẩm Hoài Châu.

Ngô… Cái mông có chút đau.

Vân Chi ép nước mắt chảy ra, sau đó rón rén bò dậy, xoa xoa vị trí đau nhức.

Đợi cơn đau giảm xuống, Vân Chi kéo góc áo Thẩm Hoài Châu.

“Sư huynh, chúng ta đến…”

Lời còn chưa hỏi xong, Kinh Xuân Kiếm đột nhiên nhoáng một cái, trực tiếp tăng nhanh tốc độ.

Vân Chi không khống chế được ngã xuống, bàn tay nhỏ bé duỗi ra, ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của thiếu niên.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ quần áo truyền tới, đầu óc Vân Chi trống rỗng hai giây, nàng mờ mịt giương mắt, vừa vặn nhìn thấy vành tai thiếu niên trắng muốt ngưng lại một vệt đỏ.

Vân Chi chớp mắt, Thẩm Hoài Châu vừa vặn ngoái đầu nhìn lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lúng túng.

… Có phải nàng đã làm chuyện gì sai trái ghê gớm hay không?

Trong đầu Vân Chi suy nghĩ lộn xộn, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng dễ nhìn của sư huynh nhà mình, suy tư hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn ra một câu: “Sư huynh, Ngự Kiếm Thuật của huynh có phải là tinh tiến một chút không?”

Thẩm Hoài Châu nảy huyệt Thái Dương, hắn kéo ra nụ cười, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất hầu như không còn.

Không biết tại sao, Vân Chi lại cảm thấy nụ cười này có chút kinh diễm.

Tam sư huynh quả nhiên đẹp mắt.

Nói là đệ nhất tuyệt sắc của Đệ Thập Phong cũng không sai.

Thấy Vân Chi lại suy nghĩ xa xăm, Thẩm Hoài Châu rốt cuộc không kiềm chế được, giơ tay lên, bóp mạnh vào khuôn mặt mềm mại ôn nhuận của thiếu nữ: “Tiểu quỷ, kiếm pháp còn chưa học được, đã học được trêu chọc sư huynh như thế nào rồi?”

Vân Chi bị đau, nước mắt vừa đè xuống lại trào ra: “Sư huynh, đau ~ ”

Giọng nói của tiểu cô nương dịu dàng, khiến người ta không khỏi sinh ra vài phần trắc ẩn.

Thẩm Hoài Châu nhướng mày: “Vậy ngươi còn không buông tay? Định ôm tới khi nào?”

Ai muốn ôm hắn?

Lớn lên xinh đẹp cũng không thể nói lung tung như vậy chứ?

Hu hu, nàng không bao giờ thích Tam sư huynh nữa!

Vân Chi thở phì phì thu tay lại, lui về phía sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Hiện tại đang là buổi chiều, ánh nắng đầy đủ.

Kinh Xuân kiếm ở tầng mây xuyên thẳng qua, ngẫu nhiên có ánh nắng bắn thẳng xuống, chiếu vào trên váy màu vàng của thiếu nữ, tơ bạc thêu thành tơ vàng hải đường bị ánh mặt trời nhoáng lên một cái, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.

Nhưng mà, người chói mắt hơn quần áo chính là Vân Chi.

Làn da của nàng vốn đã trắng, trước mắt bị chiếu như vậy, ngũ quan xuất sắc càng trở nên dễ nhìn.

Chỉ có điều, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng nhiều thêm một vệt đỏ chói mắt.

Thẩm Hoài Châu mắt đào hoa khép hờ, trầm ngâm một lát, từ trong túi giới tử lấy ra một bình ngọc trong suốt, đưa cho tiểu cô nương đang tủi thân và uất ức trước mắt.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ cao hứng nhận lấy, lại không nghĩ rằng tiểu cô nương chỉ là liếc mắt một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi.

Đây là tức giận?
« Chương TrướcChương Tiếp »