Chương 215: Bắt đền

Gió trong bí cảnh đột nhiên thổi qua.

Vân Chi nhìn điểm sáng không ngừng tới gần trên ngọc bài truyền tin, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát động tĩnh xung quanh.

Cổ thụ cao lớn bị gió thổi lay động cành lá, ánh sáng trong rừng càng lúc càng mờ, Vân Chi nâng mắt lên, tầm mắt xuyên thấu qua lá cây, nhìn thấy một tầng mây đen lớn.

“Sắp mưa rồi.”

Vân Chi nói.

Nàng đưa mắt ra hiệu cho thiếu niên đang song song đi bên cạnh, lập tức xoay người, chạy như bay về phía điểm sáng trên ngọc bài truyền tin.

Triệu Gia Lan muốn theo sau nhưng lại bị Thẩm Hoài Châu ngăn lại.

“Ngươi khoan đi đã. Qua lần nữa sẽ không có mưa to, ta và ngươi vẫn là tìm một chỗ nương thân.”

Triệu Gia Lan nhìn theo hướng thiếu nữ biến mất, lập tức nóng nảy: “Vân sư muội phải làm sao, nàng muốn đi đâu?”

Chung quy vẫn là thiếu niên chưa trải qua quá nhiều chuyện, Triệu Gia Lan không chút bình tĩnh, suy nghĩ trong lòng lộ rõ không bỏ sót.

Thẩm Hoài Châu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, ôn hòa nói: “Vân Chi muốn đi tìm sư tỷ của nàng. Đợi lát nữa sẽ trở về. Nàng có ngọc bài truyền tin trên người, có việc tất nhiên sẽ liên hệ với ta, Triệu đạo hữu không cần lo lắng.”

Thẩm Hoài Châu ngữ khí bình thản, Triệu Gia Lan nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Không phải là trao đổi số thứ tự phương thức liên lạc với Vân sư muội sao, cái này có gì tốt để khoe khoang.

Trong Tu Chân Giới, mỗi khối ngọc bài truyền tin đều có một số thứ tự thuộc về mình, chỉ cần tu sĩ rót linh lực của mình vào, số thứ tự của ngọc bài sẽ hoàn toàn ràng buộc với người sử dụng.

Nếu như tiếp theo người sử dụng cần thay đổi ngọc bài truyền tin mới, thì phải đi đến nơi mua ngọc bài lúc đầu, giải trừ khóa lại.

Triệu Gia Lan chua xót lui ra phía sau, Triệu Gia Đống nhìn thấy đệ đệ chịu thiệt, không khỏi cúi đầu cười trộm.

Mà Cố Minh Trì lại lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Hỏi ai không hỏi, hết lần này tới lần khác lại đi hỏi Tam sư huynh. Cũng may tâm tình của Tam sư huynh hôm nay coi như không tệ.”

Tiêu Sách hạ thấp giọng, nói: “Tiểu Ngũ, ngươi có cảm thấy, hình như tam sư huynh của chúng ta đã coi Vân Chi là khuê nữ rồi. Ngươi nghe giọng điệu kia… Chậc chậc chậc.”

Tiêu Sách cho rằng mình nói thần không biết quỷ không hay, nào biết thiếu niên thanh tuyển đưa lưng về phía mình kia giống như là mọc thêm một lỗ tai, hắn hơi nghiêng mặt, ngón tay như ngọc điêu gỡ xuống một mảnh lá rụng, sau đó bất động thanh sắc rót linh lực vào.

Chỉ thấy mặt ngoài lá cây xanh sẫm phủ lên một tầng sương lạnh tuyết trắng, trong nháy mắt, lá cây mang theo vài phần băng tuyết kia đã thoát ly ngón tay, cấp tốc bay về phía Tiêu Sách.

Một cỗ uy hϊếp mãnh liệt ập tới, Tiêu Sách thầm nghĩ không tốt, vội vàng cúi người.

Lá cây băng tuyết lướt qua đầu tóc của hắn, cắm thẳng vào thân cây phía sau.

Tiêu Sách thở dài trong lòng một tiếng nguy hiểm, sau đó vỗ vỗ ngực, ngồi dậy: “Tam sư huynh, sao ngươi còn bắt nạt ta nữa chứ! Ta chỉ đùa một chút, ngươi đã muốn dọa ta như vậy! May mà ta cơ trí thông minh, bằng không đã sớm bị lá cây của ngươi rạch mặt rồi. Chỉ có điều, lá cây này của ngươi cũng không ra sao, ngươi xem, lá cây vừa rồi bay sát qua ta, nhưng trên người ta lại không có nửa điểm vết thương… Không chỉ có như thế, ngay cả sợi tóc cũng không đứt!”

Tiêu Sách hướng về phía Cố Minh Trì khoe khoang nói.

Cố Minh Trì liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó giơ ngón tay chỉ về phía quan thiếu niên.

“A Sách, ta đề nghị ngươi soi gương. Ngươi cái kia phát quan đều nứt ra rồi.”

Tiêu Sách che quan, vẻ mặt không tin: “Không có khả năng được, ta đây phát quan là Huyền Băng ngọc chế thành, làm sao có thể dễ dàng hỏng được!”

Thiếu niên vừa dứt lời, mũ trên đỉnh đầu hắn liền “Răng rắc” một cái, theo tiếng mà mở ra.

Mái tóc Tiêu Sách xõa xuống, Cố Minh Trì vô cùng đau lòng ném dây cột tóc cho hắn, vẻ mặt đau lòng nói: “Đây là lần trước sư muội tặng cho ta, tốt lắm, ta cho ngươi mượn trước, lần sau ngươi trả lại ta.”

Tiêu Sách trợn tròn mắt: “Cho ngươi? Vì sao ngươi có ta không?”

Cố Minh Trì cười ha hả một tiếng, suy đoán nói: “Đại khái là ngươi nhìn phú quý hơn, cho nên không cần?”

Lúc này, Thẩm Hoài Châu ở phía trước cũng nghiêng đầu.

Hắn khẽ cụp mi xuống, trong mắt hoa đào lấp lánh hiện lên một tia ám sắc không dễ phát hiện.

Lưng Cố Minh Trì phát lạnh.

“Tam sư huynh, huynh làm sao vậy?”

Thẩm Hoài Châu nói: “Không sao, ta chỉ cảm thấy sợi dây cột tóc trong tay A Sách có chút không làm nổi bật làn da của hắn.”

Tiêu Sách nhanh chóng cột chặt tóc, nói: “Ta là nam tử, mới không thèm để ý cái gì trắng da hay không. Tam sư huynh, có phải huynh bồi thường cho ta không? Huyền Băng Ngọc Phát Quan của ta chính là mười vạn linh thạch, đến, ngươi hiện tại đền cho ta!”

Thẩm Hoài Châu cũng không quay đầu lại, một tay ném một túi Giới Tử nặng trịch.

Tiêu Sách mặt mày hớn hở, hắn vui vẻ nhận lấy túi Giới Tử, nói: “Vẫn là Tam sư huynh ra tay xa xỉ.”

Tiêu Sách còn chưa cười được bao lâu, Thẩm Hoài Châu đã quay đầu, nhẹ nhàng nhìn về phía hắn.

“Đúng rồi, lần trước ngươi thiếu ta một trăm vạn linh thạch, ngươi định khi nào trả ta?”

Tiêu Sách đầu óc kẹt cứng: “Cái… cái gì một trăm vạn?”

Cố Minh Trì nhắc nhở thân thiết: “Lần đó ngươi đập vỡ tẩm điện của sư phụ, sư phụ bảo ngươi sửa chữa. Linh thạch sửa chữa kia, vẫn là Tam sư huynh đưa ra.”

Cố Minh Trì đồng tình nhìn hắn một cái, nói: “Nếu ngươi không nói, tam sư huynh có thể còn không nhớ tới.”

Tiêu Sách ảo não vỗ đầu.

Xong rồi, lần này vì nhỏ mà mất lớn.

**

Mây đen nặng nề, một tiếng sấm rền qua đi, một trận mưa to như dự định ập tới.

Trước khi mưa to, rốt cuộc Vân Chi cũng chạm mặt Tần Y Y.

Hai người trốn đến dưới một gốc lá chuối hấp đủ linh khí.

Xung quanh ánh sáng u ám, Tần Y Y kéo tay Vân Chi, ôn hòa cười nói: “Mắt thấy trời sắp mưa, sao ngươi lại ra ngoài tìm ta? Chờ ở nơi đó không phải là tốt hơn sao?”

Gương mặt tròn của Tần Y Y, ngũ quan ôn nhu, tinh tế xem ra, lại mang theo vài phần khả ái.

Vân Chi cảm thấy vị sư tỷ này rất là hiền lành, nàng lấy từ trong túi Giới Tử ra một chiếc khăn gấm, đưa cho Tần Y Y, nói: “Ta sợ sư tỷ một mình gặp nguy hiểm. Trong bí cảnh này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu gặp phải yêu thú và người xấu, vậy thì không tốt.”

Tiểu cô nương ngữ khí nhu thuận, chọc cho Tần Y Y sinh lòng hảo cảm.

Nàng vuốt vuốt mặt Vân Chi, nói: “Sao ngươi lại khiến người ta yêu thích như vậy? Lúc trước ta còn nói với sư tỷ của ngươi muốn thu ngươi làm con gái nuôi, kết quả, lời vừa ra khỏi miệng, đã bị sư tỷ ngươi cự tuyệt. Ai, nhìn ngươi đáng yêu như vậy, sư tỷ thật muốn làm mẹ.”

“Ài.”

Tần Y Y véo má mềm mại của Vân Chi, lại cảm khái nói: “Đáng tiếc sinh con dưỡng cái cực kỳ tổn thương thân thể nữ tử, hu hu, ngươi nói nếu một ngày kia, nam tử cũng có công năng này thì tốt biết bao?”

Vân Chi vừa nghe, đột nhiên trừng lớn mắt.

“Sư… sư tỷ, điều này thật sự có thể nói sao?”

Trách không được… Trách không được có thể viết ra nhiều thoại bản kinh thế hãi tục như vậy…