Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 21: Dẫn ngươi đi làm nhiệm vụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo ngọt ngào, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của các đệ tử.

“Ài, tiểu sư muội này nhìn thật nhỏ, là đệ tử mới tới sao?”

“Ngươi không nghe thấy nàng ta gọi Hoài Châu sư huynh thế nào sao? Đây chắc là đệ tử mới của Diệp trưởng lão.”

Diệp trưởng lão chính là cách gọi của đệ tử nội môn đối với Thanh Huyền chân nhân.

“Nàng nhìn mới chỉ mười một mười hai tuổi, làm sao lại trở thành đệ tử của Diệp trưởng lão rồi?”

“Ôi chao, vừa nhìn ngươi liền biết không chú ý tin tức, đây chính là đường muội của Vân sư tỷ, nghe nói lúc trước nàng thân thể không tốt, một mực dưỡng bệnh ở trong nhà, bằng không đã sớm tới Vấn Kiếm Tông rồi.”

“Đó không phải là đi cửa sau sao…”

“Đi cửa sau cũng phải có điều kiện mới được, ngươi đừng nhìn tiểu cô nương này mảnh mai như cây tiểu triện ti hoa, nàng là Thiên linh căn hệ Kim, mười hai tuổi đã đến Trúc Cơ tầng một.”

“Ngươi xác định không phải dùng thuốc chồng chất lên, dù sao gia thế người ta cũng tốt như vậy.”

“Ai, nếu nhà ta có tiền đập thành Kim Đan cho ta, ta cũng vui vẻ.”

“Cút mẹ ngươi đi, đừng nói nữa, thứ này người ta sinh ra đã có rồi. Chúng ta vẫn nên tu luyện cho tốt đi.”

Tiếng bát quái trầm thấp lọt vào tai Thẩm Hoài Châu, đôi mắt y rủ xuống, tâm tư vốn thư thái bỗng nhiên có chút hỗn loạn.

Ngôn Huấn Các đệ tử từ khi nào ồn ào như vậy?

Có đệ tử phát hiện thân ảnh Thẩm Hoài Châu, bọn họ ngẩng đầu, cười chào hỏi: “Hoài Châu sư huynh, huynh ra rồi à.”

“Đó là tiểu sư muội mới tới của Đệ Thập Phong đúng không, nhìn thật đáng yêu.”

Đáng yêu?

Ánh mắt Thẩm Hoài Châu hơi tối sầm lại.

Thần sắc hắn nhàn nhạt gật đầu nhẹ, lập tức xoay người, đi đến chỗ thiếu nữ đang đầy chờ mong.

“Tam sư huynh, huynh ngày ngày đều làm nhiệm vụ ở đây sao?”

Thấy người mình muốn tìm xuất hiện, Vân Chi không còn nhăn nhó nữa, nàng xách váy, thoải mái bước vào.

Ánh nắng chập chờn, gió nhẹ thổi vào, mang theo mép váy thiếu nữ.

Vân Chi chạy đến bên cạnh Thẩm Hoài Châu, ngẩng mặt xinh đẹp trắng nõn lên, nhỏ giọng nói: “Sư phụ bảo ta tới tìm huynh.”

Thẩm Hoài Châu nhướng mày: “Tìm ta làm gì?”

Vân Chi cười một tiếng, đôi mắt màu trà sáng như sao: “Ta muốn nhận nhiệm vụ, sư phụ liền bảo ta tìm huynh lấy phương thức liên lạc. Nhưng ta không biết dùng ngọc bài này lắm. Cho nên có thể làm phiền sư huynh giúp ta thao tác một chút không?”

Vân Chi mong đợi nhìn thiếu niên thanh tuyển trước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên từng tia sáng.

Đại khái là thái độ thiếu nữ quá mức thành khẩn, Thẩm Hoài Châu nhất thời không tìm được lý do cự tuyệt nàng.

“Lấy ra đi.”

Thẩm Hoài Châu mở bàn tay có khớp xương ra, ánh nắng dịu dàng rơi trên đầu ngón tay hắn, làm cho da thịt hắn càng thêm trắng nõn.

Có câu nói thế nào nhỉ?

Mạch Thượng Nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Chỉ có điều…

Vân Chi nhìn vết chai và vết thương trong lòng bàn tay Thẩm Hoài Châu, trong mắt hiện lên một tia xúc động.

Thần sắc nàng như thường, hết sức nhu thuận đưa ngọc bài màu lam lên.

Đợi đến khi Thẩm Hoài Châu nhận lấy, nhập linh lực vào thành công, Vân Chi mới ngẩng đầu hỏi: “Sư huynh, huynh ngày ngày đều nhận nhiệm vụ ở Ngôn Huấn Các sao?”

Thẩm Hoài Châu cụp mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Vân Chi.

Hắn trầm ngâm một lát, khóe môi rốt cục nhếch lên: “Không sai biệt lắm.”

“Vậy huynh nhất định rất hiểu nơi này?” Vân Chi hai mắt sáng ngời.

Thẩm Hoài Châu bất ngờ nhíu mày: “Ngươi muốn biết cái gì?”

Vân Chi dằn xuống cao hứng trong lòng, nàng kéo góc áo Thẩm Hoài Châu, hít sâu một hơi, mong đợi nói: “Ta muốn biết mỗi người một ngày có thể nhận mấy nhiệm vụ.”

“Linh thạch và phần thưởng ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn loại nhiệm vụ có tính khiêu chiến cực cao này!”

Ngôn Huấn Các hết sức yên tĩnh, các thanh niên vốn đang thảo luận lúc này cũng không khỏi ngơ ngẩn.

Không nghe lầm chứ?

Tiểu nha đầu này tuổi nhỏ như vậy, mục tiêu liền định cao như vậy?

Quá cuốn rồi!

Nghe Vân Chi lên tiếng, Thẩm Hoài Châu cũng không nhịn được đập nàng một cái.

“Tuổi còn nhỏ còn muốn theo đuổi cảm giác kí©h thí©ɧ? Chờ tu vi của ngươi tăng lên rồi nói sau. Lấy công lực bây giờ của ngươi, nhiều nhất chỉ nhận nhiệm vụ cấp thấp, nếu ngươi muốn đi, hiện tại ta có thể mang ngươi.”

Vân Chi bị đau, nàng có chút ủy khuất xoa xoa đầu, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mà độ khó quá thấp ta làm sao trưởng thành được…”

Đôi mắt hoa đào của Thẩm Hoài Châu híp lại, trong đôi mắt đen toát ra uy hϊếp nhàn nhạt: “Hả?”

“Không! Ta vừa nói là, sư huynh tốt nhất!” Vân Chi đổi giọng rất nhanh, nàng hướng về phía thiếu niên lấy lòng cười một tiếng: “Nhưng trước khi đi sư phụ có nói trước lúc lệnh bài đệ tử phát xuống, ta không nhận được nhiệm vụ.”

Người sau thần sắc thản nhiên thu tay lại: “Không tiếp được, nhưng mà, ta không phải ở đây sao?”

Đại khái là nỗi uất ức của Vân Chi đã xúc động đến lòng Thẩm Hoài Châu, trầm ngâm vài giây, lại bổ sung: “Lệnh bài đệ tử của ngươi đã chế xong rồi, tối nay ta bảo sư tỷ đưa cho ngươi, đừng lo lắng.”

Vân Chi vui mừng: “Thật sao?”

Thẩm Hoài Châu: “Chính xác trăm phần trăm.”

Nghe được tin tức khẳng định, nụ cười trên mặt Vân Chi đều rõ ràng thêm vài phần: “Sư huynh, vậy chúng ta đi thôi.”

Nàng nắm lấy ống tay áo của Thẩm Hoài Châu, trên gương mặt tinh xảo của nàng tràn ngập vui vẻ.

Thẩm Hoài Châu rũ mắt nhìn ống tay áo bị nữ hài kéo lấy, bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Chung quanh lâm vào một mảnh tĩnh mịch, thiếu niên lười biếng giương mắt, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Đệ tử xem náo nhiệt sau lưng thần sắc quái dị: “…”

Chẳng lẽ Hoài Châu sư huynh đổi tính?

Hắn lại có thể để cho sư muội chạm vào ống tay áo của hắn?

Chẳng lẽ đây là đãi ngộ đặc biệt của sư muội trực hệ?
« Chương TrướcChương Tiếp »