Không phải nàng mẫn cảm, không phải nàng tích cực.
Giọng nói này, nàng thật sự nghe qua ở đâu đó!
Vân Chi giãy giụa yếu đi mấy phần, nàng cố gắng nghiêng đầu, muốn nhìn bộ dạng của nam nhân.
Nhưng cho dù Vân Chi có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới của y mượt mà rõ ràng.
“An phận chút đi. Bằng không ta sẽ không nhịn được ném ngươi xuống.”
Nam tử hời hợt nói ra hai câu ngắn gọn.
Vân Chi tiếc mạng.
Nàng lén lút liếc nhìn nam nhân, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Cũng không phải là Vân Chi kinh sợ.
Nam tử mặc dù dùng pháp thuật trói nàng lại, nhưng lực lượng pháp thuật phóng thích lại vừa đúng.
Đã trói buộc nàng lại, lại không đến mức đau đớn.
Bởi vậy có thể thấy được, người này cũng không có ác ý quá lớn.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ta chưa từng thấy ngươi, càng chưa từng trêu chọc ngươi. Hơn nữa, ta chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ tầng sáu, nếu ngươi muốn bắt ta làm con tin, lấy cái này để uy hϊếp người khác, cũng không có tác dụng gì lớn nha.”
Tiểu cô nương đảo mắt, bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
Nàng mặt không biểu tình nhìn tầng mây cùng dãy núi vội vàng lướt qua chung quanh, không khỏi lại thở dài một tiếng.
“Vị cao nhân này, ta cảm thấy ngài không phải người xấu, không bằng ngài thả ta trở về? Sư huynh sư tỷ nhà ta còn đang chờ ta, nếu ta biến mất quá lâu, bọn họ sẽ sốt ruột. Ta nói cho ngươi biết, tính tình ta dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng những sư huynh sư tỷ kia của ta, còn có thân nhân thì không phải. Ngươi có biết sư phụ ta không? Sư phụ ta chính là kiếm tu lợi hại nhất trong Vấn Kiếm tông, nếu người phát hiện ta bị ngươi bắt đi, chắc chắn sẽ giận tím mặt, lấy đi tính mạng của ngươi. Cho nên, chi bằng chúng ta thương lượng một chút? Ngươi thả ta đi, ta giả bộ không có chuyện gì xảy ra?”
Vân Chi muốn mở túi giới tử ra, tiếc rằng pháp thuật kia không chỉ trói tay chân nàng mà còn phong bế linh lực của nàng.
Vân Chi nhíu mày.
Rốt cuộc người này là ai?
Quả thực dầu muối không ăn.
“Yên lặng một chút. Chẳng lẽ sư phụ của ngươi không dạy ngươi, nói càng nhiều, chết càng nhanh sao?”
Nam tử chậm rãi mở miệng, trong giọng nói tựa hồ toát ra vài phần bực bội khó phát giác.
Không ngờ hắn lại để ý tới mình.
Đáy lòng Vân Chi có thêm một đường sinh cơ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lắc đầu, nói: “Cao nhân, ngài là không biết. Năm nay ta mới nhập sư môn, sư phụ ta còn chưa từng dạy ta những đạo lý lớn kia.”
Vân Chi bình chân như vại nói, nàng yên lặng điều chỉnh tư thế, sau đó đề nghị: “Cao nhân, ngươi có thể không cầm cổ áo của ta không? Ta sắp không thở nổi rồi.”
Nam tử tựa hồ không ngờ Vân Chi sẽ nói vậy, hắn nhíu mày, sau đó lấy ra một thanh trường kiếm do hắc ngọc chế thành, đầu ngón tay ngưng lại, phóng đại trường kiếm mấy lần, sau đó ném Vân Chi lên.
Đương nhiên, chính hắn cũng nhảy lên trường kiếm, đứng ở phía trước Vân Chi.
“Oa, thanh kiếm này của ngươi rất xinh đẹp, so với Côn Ngô của ta thì có thể sánh được.”
Vân Chi tán thưởng từ đáy lòng.
Nam tử quý tộc liếc mắt, bất động thanh sắc quét mắt nhìn Vân Chi, đôi môi mỏng manh mấp máy: “Ngươi đã nhập sư môn không lâu, vậy thì không thả đi.”
Vân Chi há hốc mồm: “?”
“Ngươi không sợ sư phụ ta? Ngươi không thả ta, sư phụ ta thật sẽ tìm ngươi báo thù!”
Nam tử thân thể thẳng tắp, như tùng trong núi.
Hắn quay đầu nhìn cái miệng lải nhải của tiểu cô nương, rốt cuộc nhíu mày: “Vì sao ngươi chắc chắn hắn sẽ cứu ngươi? Ngươi vào cửa còn chưa đầy một năm, nếu chết, sư phụ ngươi cũng không thiệt thòi. Năm sau đệ tử sẽ được tuyển chọn, hắn chọn một người nữa là được.”
Nam tử ngữ khí bình thản, Vân Chi nghe hắn nói có phần không phục, phản bác: “Không phải! Ta ngày thường là đệ tử quan môn của sư phụ ta.nHắn đối đãi ta, tốt hơn gấp ngàn gấp trăm lần so với cha đẻ của ta.”
Nam nhân liếc mắt.
“Vậy vì sao ngươi không cho rằng, cha đẻ của ngươi là giả.”
Vân Chi khẽ giật mình.
Nàng nghiêng đầu, nhìn sông núi nước hồ phía dưới Mặc Kiếm, ánh mắt tối sầm lại: “Nếu có thể, ta cũng hy vọng hắn là giả. Nếu không phải hắn, a nương của ta cũng sẽ không mất mạng. A nương nhà ta vốn có thể trở thành hùng ưng bay lượn phía chân trời, nhưng lại bị hắn bẻ gãy cánh, thành gia tước không bay ra khỏi nhà.”
Vân Chi nhớ tới a nương chỉ còn vài sợi tàn hồn, trong mắt trà thanh thấu bất giác phủ một tầng sương mù mờ mịt.
Tuy tìm được thần hồn của mẹ, Vân Chi vẫn không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Nghĩ đến đây, Vân Chi lại suy sụp tinh thần.
Thiếu nữ vừa rồi líu ríu an tĩnh lại, Dung Thiệu có chút không thích ứng nghiêng người.
Hắn rũ mắt nhìn tiểu cô nương có chút quen thuộc trước mặt, trong lòng dâng lên một tia đau đớn khó có thể phát hiện.
“A nương ngươi bây giờ… như thế nào?”
Vân Chi nghĩ đến hồi lâu không đáp lại giọng nói của mình, lo lắng trong lòng.
Một cảm giác chua xót tràn ngập chóp mũi, Vân Chi không nhịn được, khóc lên.
“A nương ta không còn nữa.”
Người này đúng là đáng ghét.
Vừa rồi nàng còn không khổ sở, bị hắn hỏi tới hỏi lui, những ký ức bi thương đã từng bị nàng cố gắng quên đi lại lật ra toàn bộ.
Nước mắt to như hạt đậu theo gò má phấn nộn của nàng trượt xuống, nội tâm bình tĩnh hồi lâu của Dung Thiệu lại có chút bối rối.
Kỳ quái.
Hắn vốn là thần.
Là thần, sẽ không có tình cảm.
Nhưng hắn thấy tiểu nữ tu này khóc, trong lòng cũng giống như bị dao cắt, truyền đến từng trận đau đớn.
“Ngươi… đừng khóc.”
Vốn còn muốn nói lời lẽ chính nghĩa thẩm vấn nàng, hỏi nàng thần lực từ đâu có được.
Lần này hoàn toàn rối loạn.
Dung Thiệu nhìn nước mắt chảy xuống trên mặt tiểu nữ tu, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt của nàng.
Có chút quen mắt.
Lại liếc mắt nhìn một cái.
Dung Thiệu càng nhìn nàng, càng cảm thấy quen thuộc.
Hắn nhìn Vân Chi năm, sáu, bảy, tám, lần, rốt cuộc đưa ra một kết luận.
Tiểu nữ tu này, hình như có chút tương tự với mình.