Chương 185: Bày Trận

“May mắn có Dưỡng Hồn Phù của ngươi, nếu không ta còn phải nghỉ ngơi mấy ngày. Nếu không phải ngươi cố gắng, có lẽ ta phải thức tỉnh muộn hơn rất nhiều.”

Thanh âm Vân Vãn Yên dịu dàng như ký ức, Vân Chi nghe giọng a nương, không khỏi khẽ giật mình.

“Thật là… A nương? Vậy a nương, bây giờ người ở nơi nào?”

Vân Vãn Yên khẽ cười một tiếng, nói: “Đương nhiên là ở trong ngọc bài bản mạng của ta. Ta lúc này đang dùng niệm lực tiến hành giao lưu với ngươi.”

Vân Chi im lặng một lát, nàng còn muốn hỏi chút gì đó, Vân Vãn Yên lại ngắt lời nói: “Ta biết rõ ngươi muốn hỏi cái gì. Nhưng chuyện quá khứ quá mức phức tạp, chờ ngươi rảnh rỗi, ta sẽ nói cho ngươi nghe. Nhưng mà, ngươi có thể biết một chuyện.”

“Kiếm tu thí luyện thi đấu này, ngươi tới đúng rồi, lúc trước ta vừa rời khỏi nhà, vân du nơi đây, lưu lại mấy vòng thần thức ở mấy chỗ này, những thần thức này bị Dưỡng Hồn Phù của ngươi hấp dẫn, liền ngưng kết thành một vệt thần hồn.”

Vân Chi cắn môi, đáy lòng kích động muốn ra.

Nàng không ngờ, một hành động nhỏ bé của mình, lại thật sự thành công.

“Thôi, bây giờ dạy cho ngươi. Nếu như ngươi muốn phá giải trận pháp đạo quan này, nhất định phải rời khỏi nơi này, đi về phía đông nam cách mười dặm. Trận pháp này là vật kết hợp của Hỗn Nguyên Thất Tinh Trận cùng Thất Tuyệt Tụ Linh Trận, hai trận tương kết, tất có một mắt trận giao hội, mà mắt trận kia, vừa vặn chính là mắt trận thứ nhất của một trận pháp trong đó.”

Thanh âm Vân Vãn Yên mềm nhẹ, đại khái là hồi lâu không thức tỉnh, trong giọng nói của nàng đều toát ra vài phần sung sướиɠ.

Điều này khiến Vân Chi không biết làm sao.

Mắt thấy Vân Chi nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Vân Vãn Yên tựa hồ có điều phát giác: “Khóc cái gì? A nương của con rất tốt.”

Vân Vãn Yên trêu tức nói, Vân Chi hít hít mũi, giải thích nói: “Ta mới không khóc.”

“Được, không khóc. Đã như vậy thì phá trận cho tốt, tuy trước đó ta không thể nói chuyện, nhưng từ sau khi ngươi tiến vào Vấn Kiếm tông, ta đã có chút hiểu biết đại khái về tung tích của ngươi. Ngoại tổ phụ ngươi có phải cho ngươi một quyển sách trận pháp không? Ta thấy ngươi ngày thường học tập chăm chỉ, nhưng lại thiếu cơ hội ra tay, hôm nay, làm cho ta xem một chút.”

Vân Vãn Yên ngữ khí nhẹ nhàng.

Vân Chi vừa nghe, không hiểu sao có chút chột dạ.

Học là học, nhưng nếu chỉ học được da lông, sau đó không phải sẽ xấu mặt sao?

Vân Chi cắn môi, đắn đo một lúc lâu.

“HaHa, không phải ngươi sợ thất bại đấy chứ?”

Vân Chi vội vàng: “Ta không có!”

“Vậy thì đi đi, yên tâm, ta ở bên con, đừng sợ. Nếu thật sự sợ, không phải ngươi còn có Côn Ngô Kiếm sao?”

Vân Chi còn chưa kịp bình tĩnh lại từ trong kích động: “Sao a nương biết ta có.”

“Bởi vì, lúc trước chính là ta bảo ngươi lấy.”

Vân Chi ngạc nhiên.

A nương từ sớm như vậy đã dừng lại ở bên cạnh mình sao?

Vậy những chuyện trước đó mình đã làm, có phải nương đều biết rồi hay không?

Một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng, Vân Chi nắm chặt tay, nhất thời không biết nên tìm từ thế nào.

Lúc này Thượng Quan Diêu cũng đã nhận ra sự kinh ngạc của Vân Chi, nàng nhìn bộ dạng ngây ngốc của Vân Chi, không khỏi ghé tới, quan tâm nói: “Chi Chi nghĩ gì thế?”

“Không có, ta chỉ là có chút thất thần.”

Thượng Quan Diêu kinh ngạc: “Thất thần, sao mắt vẫn còn đỏ vậy?”

Vân Chi đưa tay dụi mắt, có chút bối rối lắc đầu: “Mới có cát lọt vào mắt ta.”

Lúc đó thanh âm của Vân Vãn Yên đã dừng lại.

Vân Chi nhớ tới lời nhắc nhở vừa rồi của mẹ, vội vàng cầm bút, ghi lại mấu chốt trên giấy tuyên thành.

“Đông nam ngoài mười dặm, Thất Tuyệt Tụ Linh Trận…”

Chu sa tiên diễm lưu lại từng dấu vết bắt mắt trên giấy tuyên thành, Vân Chi khoa tay múa chân hai trận pháp, chợt cảm thấy suy nghĩ trống trải.

“Ta biết rồi, ta biết rồi!”

Hai đạo trận pháp này vốn là phức tạp, trước mắt kết hợp cùng một chỗ, không chỉ có thể ngăn chặn linh lực người vào trận, còn có thể dẫn tới rất nhiều yêu thú.

Phàm là nơi có tu sĩ tồn tại, nhất định sẽ có yêu thú đến đây công kích.

Quan trọng nhất là sau khi hai loại trận pháp dùng một chỗ, mắt trận vốn không thể biến ảo bắt đầu lưu động.

Sau khi trận pháp khởi động, thời gian càng lâu, mắt trận kia liền biến hóa càng nhanh.

Tuy vị trí mắt trận đại khái sẽ không kém, nhưng trình tự nhất định đảo ngược.

Xem ra cũng không thể tiếp tục hao tổn như vậy.

Vân Chi ngẩng mặt lên, nhìn Kim Sí Điểu thật sâu.

Lúc này, Kim Sí Điểu đã có chút nhụt chí.

“Thượng Quan sư tỷ, các ngươi có nắm chắc không?”

Sức chiến đấu của Kim Sí Điểu trước mắt bị tiêu hao hơn phân nửa, nó nhìn chằm chằm mấy tu sĩ Nhân tộc phía sau Đan Thanh Thuẫn, trong đôi mắt sắc bén hiện lên một tia khát máu.

Thượng Quan Diêu gật đầu, kiên định nói: “Có!”

Tiêu Sách: “Đương nhiên là có, tuy rằng tu vi của con Kim Sí Điểu kia cao, nhưng đầu óc cực kỳ đơn giản. Hơn nữa hai con Kim Sí Điểu bên ngoài đã có một con bị chúng ta đánh bị thương, cho nên chúng ta đi qua, hẳn là có thể may mắn đánh chết.”

Cố Minh Trì nhíu mày: “Nhưng… yêu thú kia có thực lực quá chênh lệch với chúng ta.”

Mấy người sầu lo thảo luận, thiếu nữ đứng ở một bên cầm giấy tuyên, không nói một lời.

“Cũng không phải không thể đột phá. Nhưng mà, có khả năng cần chúng ta phối hợp với nhau.”

Tiêu Sách hào hứng nói: “Phối hợp thế nào?”

Vân Chi cầm tờ giấy trong tay vẽ phác thảo một lúc lâu, chợt lật tay một cái, đem đồ án hiện ra trước mặt mấy người.

“Khụ, phía trên ngươi vẽ cái gì?”

Tiêu Sách nhìn tờ giấy Tuyên Thành, có chút không hiểu.

Hắn từ nhỏ đã không thích loại phù lục trận pháp này, mỗi lần nhìn thấy, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.

“Đây là trận pháp… mông mông lung lung, ngươi muốn bày trận?”

Vân Chi nghe thấy câu trả lời của Thượng Quan Diêu, hiểu ý cười nói: “Vẫn là Thượng Quan sư tỷ hiểu ta! Không có ai nói, bên trong trận pháp này, không thể bày trận.nTrước mắt linh lực của các ngươi đều bị hạn chế, Tam sư huynh lại bị thương, vì lợi dụng đầy đủ linh lực, chúng ta nhất định phải mưu lợi. Chỗ này có thể mượn một nửa linh lực trong cửa ải này, chỉ có điều…”

Tiêu Sách hiếu kỳ: “Chỉ là cái gì?”

Vân Chi nói: “Còn thiếu một người.”

“Tứ sư huynh là Phong linh căn, Ngũ sư huynh là Hỏa Mộc linh căn, Thượng Quan sư tỷ là Thủy linh căn, ta là Kim linh căn.”

Tiêu Sách nói: “Tam sư huynh là Băng linh căn, vậy…”

Vân Chi lắc đầu: “Không thể, Tam sư huynh cần dưỡng thương cho tốt.”

“Vậy Triệu đạo hữu…” Tiêu Sách nhìn về phía Triệu Gia Đống.

Vân Chi thở dài: “Sư huynh, huynh quên rồi sao, vị Triệu sư huynh kia cũng bị thương rồi.”

“Hai người bị Kim Sí Điểu gây thương tích, lần này nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt.”

Tiêu Sách mỉm cười ngưng trệ: “Vậy người ngươi thiếu… không phải là?”

Hắn quay đầu nhìn về phía tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng kia, đáy mắt toát ra vài phần ghét bỏ không dễ phát giác.

Vân Chi cười một tiếng.

Nàng xoay người, cười tủm tỉm nhìn về phía tiểu thiếu niên đứng ở bên cạnh tấm chắn của tấm khiên.

“Này, Triệu Gia Lan, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”

Triệu Gia Lan có chút kích động: “Chuyện gì?”

“Ngươi là linh căn gì?”

Có lẽ là đôi mắt của Vân Chi quá đẹp, Triệu Gia Lan lại hơi đỏ mặt.

Hắn ngơ ngác một lát, cao giọng trả lời: “Ta… Ta là Thổ linh căn!”

Đủ rồi.