“Sư muội, muội đang đọc sách gì vậy?”
Tiêu Sách tiến lại gần.
“Ài, là trận pháp thư? Trên sách này sao còn có bút tích, cái này… Nhìn có chút quen mắt à?”
Tiêu Sách nhìn quyển sách ố vàng, tò mò hỏi.
Cố Minh Trì nghiêm mặt kéo hắn ra, nói: “Ngươi không nhìn thấy dấu hiệu phía sau sách sao?”
Tiêu Sách vẻ mặt mờ mịt: “Dấu hiệu gì, sao ta không nhìn thấy?”
Thượng Quan Diêu chỉ chỉ vào dấu hiệu dưới góc phải, nói: “Hẳn là chữ viết của tiền gia chủ Vân gia.”
Tiêu Sách bừng tỉnh đại ngộ: “Là chữ viết của Vân gia gia. Ta nói, sao nhìn quen quá vậy, lần trước lúc hắn đưa phương thức làm điểm tâm cho ta và Tiểu Ngũ, ta còn xem qua nữa.”
Vân Chi đang nghiêm túc tìm phương pháp, ngước mắt lên, nghi ngờ hỏi: “Cách điều chế gì?”
“Trước đó Vân gia gia biết ngươi thích ăn bánh ngọt thì đem hết bánh ngọt ngon nhất của đầu bếp Vân gia tới, nhét cho Tiểu Ngũ rất nhiều thứ, bảo Tiểu Ngũ rảnh rỗi làm cho ngươi. Nhưng Tiểu Ngũ không nhận.”
Vân Chi ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn về phía Cố Minh Trì, nói: “Thật sự là như thế?”
Cố Minh Trì gật đầu: “Đúng là có việc này. Tuy ngươi đã học được ích cốc, nhưng Vân gia gia lo lắng ngươi ăn không đủ no.”
Nhưng người tu đạo nào cần lo lắng cái này.
Vân Thương Nhai chỉ lo lắng lúc Vân Chi thèm ăn sẽ không có đồ ăn vặt.
Một cảm giác bủn rủn từ trong lòng xẹt qua, nàng cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, tầm mắt từng chút từng chút mơ hồ.
“Bánh ngọt quá phiền toái, sư huynh không cần làm cho ta. Lần sau ta đi nói với tổ phụ, ta cũng không phải trẻ con.”
Thân nhân quan tâm khiến Vân Chi có phần thụ sủng nhược kinh, nàng nghẹn nước mắt lại, giả vờ thoải mái mở miệng.
Tiêu Sách nói: “Chẳng qua chỉ là chút bánh ngọt, ta và Tiểu Ngũ cùng nhau làm, không tốn thời gian. Hơn nữa, nếu hai chúng ta không có thời gian thì còn có tam sư huynh. Ngươi không biết đâu, lần trước ngươi hôn mê, tam sư huynh còn nấu cho ngươi không ít mứt hoa quả.”
Tiêu Sách còn chưa nói xong, lời nói trong miệng đã bị thuật pháp nhét trở về.
Hắn mở to mắt, nhìn về phía Thẩm Hoài Châu, đáy mắt toát ra mấy phần vô tội.
Khóe miệng Cố Minh Trì nhếch lên, hắn cho Tiêu Sách một ánh mắt đồng tình, nhắc nhở: “A Sách, ngươi quên rồi sao? Lần trước ngươi đáp ứng Tam sư huynh, sẽ không truyền ra ngoài.”
Thượng Quan Diêu bên cạnh nghe lời như nước chảy bịt tai lại, nói: “Ta không nghe thấy gì hết.”
Bất quá, Thượng Quan Diêu cũng không nghĩ tới, Thẩm Hoài Châu kia ngày thường mang bộ dáng tự phụ trong trẻo lạnh lùng, còn có thể tự tay nấu mứt hoa quả cho Tiểu Vân Chi.
Nếu không phải hiện tại Tiểu Vân Chi còn chưa cập kê, Thượng Quan Diêu khẳng định còn muốn âm thầm nghĩ lung tung.
Suy nghĩ xa xăm của Thượng Quan Diêu bay xa, bỗng nhiên, một ý tưởng lớn mật từ trong đầu bật ra.
Nàng từng nghe nói nữ tử giới phàm tục, mười mấy tuổi đã bắt đầu nghị hôn.
Mà bây giờ ở Tu Chân Giới, cũng có không ít thế gia giao hảo sẽ chỉ phúc vi hôn.
Suy nghĩ của Thượng Quan Diêu càng bay càng xa, vẫn là Cố Minh Trì nhìn thấy nàng thất thần, dùng chuôi kiếm nhẹ nhàng đυ.ng vào nàng, nói: “Nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ sau này Thẩm sư huynh —— ”
Thượng Quan Diêu kẹt một hồi, nhanh chóng xoay trở về.
“Khụ khụ, ta đang nghĩ, Thẩm sư huynh thật đúng là sủng nịnh.”
Tiêu Sách vừa giải trừ Cấm Ngôn thuật, liền tiến đến chen miệng vào: “Khẳng định vậy, Chi Chi không chỉ là sư muội của Tam sư huynh, hai người còn dính chút quan hệ thân nhân.”
Thượng Quan Diêu thầm nghĩ không tốt.
Chẳng lẽ trực giác của nàng là giả?
“Lại có việc này?” Thượng Quan Diêu kinh ngạc.
Tiêu Sách nói: “Đó là đương nhiên, Vân gia ở đối diện Tiêu gia ta, ngươi không biết sao, mẫu thân của đại sư tỷ chúng ta là cô cô của Tam sư huynh. Mặc dù Chi Chi và tam sư huynh không có huyết thống, nhưng ít nhiều cũng có chút thân thích.”
Thượng Quan Diêu nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy là tốt rồi.”
Nói chung là tiếng nghị luận của ba người quá lớn, Vân Chi liền quay đầu nhìn lại, nàng buông sách vở, cũng bu lại, giọng nói trong veo hạ thấp mấy phần: “Sư tỷ, các ngươi đang thảo luận chuyện gì?”
Thượng Quan Diêu vừa định đáp, Vân Chi đã bị thiếu niên sau lưng một tay vớt về.
“Bọn họ đang thảo luận chuyện nhàm chán. Ngươi ngồi xuống. Lần sau trước khi xem náo nhiệt, nhớ kỹ xem kỹ bên cạnh.”
Giọng nói của thiếu niên rất nhàn nhã, trong giọng nói mang theo vài phần lười biếng.
Vân Chi sững sờ xoay người.
Lúc đó Thẩm Hoài Châu đã nắm cổ tay của mình, hắn cụp mắt xuống, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay của nàng.
Đá vụn và lá khô phía trên bị phủi đi, lúc này Vân Chi mới phản ứng lại…
Nàng vừa mới vội vàng tham gia náo nhiệt, tay vậy mà chống đến bên ngoài da thú.
“Sư huynh, để ta tự làm. Tay ta bẩn.”
Vân Chi nhỏ giọng thầm thì.
Thẩm Hoài Châu thong dong thu tay lại: “Không sao. Sư muội có nhìn ra trận pháp nơi này không?”
Vân Chi ảo não vỗ trán: “Còn chưa.”
“Vậy ta với ngươi cùng nhau quan sát.”
Vân Chi ngước mắt, vui vẻ nói: “Thật sao?”
Thẩm Hoài Châu khẽ vuốt cằm: “Thật.”
“Sư huynh tốt nhất!”
Nàng cầm quyển sách, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoài Châu, bắt đầu báo cáo thành quả của mình: “Rừng trúc này không có trận nhãn rõ ràng, ta vừa rồi lật sách, tìm được mấy chỗ phù hợp. Ngươi xem, Hỗn Nguyên Thất Tinh Trận này chính là mượn rừng trúc che giấu mắt trận, loại trận pháp này sẽ áp chế linh lực, nếu muốn phá giải, liền muốn tìm được mắt trận thứ nhất này, cái này đối với chúng ta mà nói, còn có chút khó khăn. Dù sao chúng ta còn không biết lát nữa sẽ có bao nhiêu yêu thú, nếu tách ra, một con yêu thú chúng ta cũng đánh không lại. Trước mắt có Đan Thanh thuẫn này che chở, chúng ta còn có thời gian đi giải trận.”
Vân Chi chung quy không phải trận tu chính thống, chỉ dựa vào nỗ lực cá nhân vẫn có chút gian nan.
Nàng nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, Thẩm Hoài Châu nghe nàng lảm nhảm, ý cười bên môi càng thêm sâu sắc.
Thượng Quan Diêu bên cạnh nhìn choáng váng lắc lắc đầu.
Như huynh muội, lại không giống huynh muội.
Không xác định, lại nhìn một cái.
Thượng Quan Diêu vốn định lặng lẽ quan sát, nào ngờ thấy một nửa, liền thu được ánh mắt không mặn không nhạt của Thẩm Hoài Châu.
Ừm… Tiếp tục xem, liền không lễ phép.
Thượng Quan Diêu thức thời thu hồi ánh mắt.
Lúc này Vân Chi không hề hay biết, nàng lấy ra một cuộn giấy Tuyên Thành, cầm bút, bắt đầu vẽ vòng vòng lên trên.
“Nếu như là Hỗn Nguyên Thất Tinh Trận, như vậy bắt đầu từ nơi này là tốt nhất… Không đúng, vừa rồi nơi đó quá rộng rãi, cũng không được.”
“Tây Nam, Đông Bắc, chính Đông, chính Nam…”
Vân Chi nhắm mắt lại, một Hỗn Nguyên Thất Tinh Trận trải ra trong đầu.
Ngay khi nàng đang tập trung tinh thần, bỗng nhiên, trong đầu vang lên một giọng nói.
“Sai rồi, sai rồi. Ngươi không phát hiện, những yêu thú này cũng là trận pháp đưa tới? Ta có thể nhắc nhở ngươi, không chỉ có trận pháp này đâu.”
Đạo thanh âm này ôn nhu, nhẹ nhàng chậm chạp, như nước chảy trong núi, êm tai nói ra lời nhắc nhở.
Vân Chi giật mình.
“Sao vậy? Ngơ ngác à?”
Lại là một tiếng cười khẽ vang lên.
Vân Chi không dám tin: “A nương.”
Là a nương!