Chương 168: Vu Cổ Thuật

Giọng nói của Điền Uyển Oánh có chút nhỏ.

Thiếu nữ nghe nàng nói, đầu ngón tay trắng nõn bỗng nhiên dừng lại.

“Cho nên, dừng lại đi. Không cần giãy dụa vô vị nữa.”

Điền Uyển Oánh rũ mắt xuống, lông mi dài của nàng bị máu khô dính vào, mồ hôi to như hạt đậu xẹt qua mặt, cuối cùng ẩn vào trong vết thương dữ tợn đáng sợ, biến mất không thấy gì nữa.

Nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi, đáy mắt chậm rãi hiện ra dung mạo của cố nhân.

Sự vi diệu trong lòng Điền Uyển Oánh lướt qua.

Nàng vốn tưởng rằng Vân Chi nghe xong lời nàng nói sẽ dừng lại, nhưng Vân Chi chỉ tạm dừng một lát, liền vươn tay ra, tiếp tục cởi dây thừng thô ráp.

Điền Uyển Oánh mở to mắt.

Chỉ thấy ánh đèn tắt ngóm, nàng không thèm nhìn đống lửa sau lưng, đầu ngón tay thon dài cố sức tháo nút buộc.

“Này… Ngươi không nghe thấy lời ta nói lúc trước sao?”

Tiểu cô nương cúi đầu, động tác vẫn không dừng lại: “Ừ, nghe thấy rồi.”

“Vậy vì sao ngươi còn muốn tiếp tục? Đây vốn là vô dụng…”

Lúc trước Điền Uyển Oánh chết ở chỗ này, ý thức vẫn một mực dừng lại trong gian phòng tối này, thật lâu không cách nào tản đi.

Nàng tâm nguyện chưa xong.

Chỉ cần một ngày chưa giải được ảo cảnh, nàng sẽ nhìn quá khứ trước kia của mình lặp đi lặp lại một lần.

“Ngươi nói tiếp đi, ta ở đây giải. Nếu ngươi có thể nói chuyện ở chỗ này, vậy có thể nói rõ một chuyện. Ngươi không thể rời khỏi nơi này, không phải sao?”

Vân Chi chậm rãi nói.

Điền Uyển Oánh không cách nào phản bác, ngay tại lúc nàng tìm từ trả lời như thế nào, thiếu nữ đột nhiên mở miệng: “Ngươi không đau sao?”

Tiểu cô nương giọng điệu bình thản, Điền Uyển Oánh nghe nàng nói, không khỏi khẽ giật mình.

Đau không?

Đương nhiên là đau.

Nhưng mà, đau quá lâu, nàng đã chết lặng.

Cho nên, mặc kệ đau bao nhiêu, hình như cũng không sao cả.

Điền Uyển Oánh lâm vào hồi ức, nhưng tiểu cô nương trước mắt lại đột nhiên mở miệng: “Ngươi biết, dây thừng này phải giải quyết như thế nào không?”

Điền Uyển Oánh ở đây nhiều năm, không thể cái gì cũng không biết được.

Nàng theo bản năng nói: “Muốn lấy một giọt tinh huyết của tu sĩ tầm thường…”

“Thì ra ngươi biết. Vậy vì sao ngươi phải khuyên ta?”

Vân Chi không chút suy nghĩ, cắn nát ngón tay, nhỏ lên trên.

Điền Uyển Oánh không kịp ngăn cản, huyết dịch kia cũng đã dung nhập vào.

Ánh sáng nhàn nhạt sáng lên, ngay sau đó, trong dây thừng thấm ra một tia khí tức màu đen.

“Ngươi biết tinh huyết đối với ngươi quan trọng bao nhiêu không?”

Điền Uyển Oánh cả kinh nói không nên lời.

Mười ngón tay liền tâm, máu đầu ngón tay tương thông với trái tim.

Vân Chi tổn thất một giọt tinh huyết sẽ hao tổn rất nhiều tinh khí, nghiêm trọng thậm chí còn ảnh hưởng tới thăng cấp sau đó.

Vân Chi cúi đầu, thấp giọng nói: “Không sao.”

Nàng nhìn hắc khí không ngừng tuôn ra ở phía trên, mi thanh tú nhíu lên.

Thì ra là vật âm tà.

Trách không được…

Vân Chi từng thấy trong sách có tác dụng tương tự, loại dây thừng đó có thể dùng để trấn áp yêu tà, chỉ cần yêu tà giãy dụa, sẽ càng ngày càng chặt, cho đến khi tiêu hao hết tất cả tinh lực của nó.

Dây thừng trước mắt cũng là như thế, chỉ có điều người chế tác dây thừng này, cũng không phải là chính đạo.

Cho nên, đoạn dây thừng này chẳng những hao hết sinh khí của Điền Uyển Oánh, còn có thể vây khốn hồn phách nàng lưu lại.

Đây là pháp khí ác độc nhằm vào bách tính bình thường không hiểu thuật pháp tu vi.

Mắt thấy giọt tinh huyết nhỏ kia hòa tan hắc khí trên dây thừng, Vân Chi nhanh chóng mở nút buộc dây thừng ra.

Dây thừng làm bản thân mình bị khốn nhiễu đã lâu nhẹ nhàng rơi xuống đất, Điền Uyển Oánh dưới chân mềm nhũn, ngã thẳng về phía trước.

Vân Chi nhanh tay lẹ mắt, tiến lên đỡ lấy nàng.

“Hít.”

Mặc dù bây giờ là huyễn cảnh, nhưng ý thức của Điền Uyển Oánh ký gửi trên thân thể huyễn cảnh này.

Trước mắt động tác rất lớn, vết thương trên người sẽ bị xé rách.

Một cảm giác đau nhức từ miệng vết thương truyền tới, Điền Uyển Oánh hít sâu một hơi.

Chẳng qua, cảm giác bị trói buộc từ trước làm cho người hít thở không thông kia biến mất, Điền Uyển Oánh chỉ cảm thấy trên người vô cùng nhẹ nhàng, giống như được tái sinh.

Điền Uyển Oánh có chút kinh ngạc.

“Ngươi ở đây chờ ta một lát.”

Vân Chi đỡ nàng đến bãi đất trống bên cạnh, sau đó mới tập trung tinh thần, đi lấy túi trữ vật và vòng ngọc treo ở phía trên.

Có lẽ là do thần lực, Vân Chi lấy được vô cùng nhẹ nhàng.

Nàng nhìn vết bẩn trên túi giới tử, giữa lông mày lập tức nhiều hơn mấy phần hàn khí.

“Chẳng lẽ ngươi không tò mò, tại sao những thứ kia của ngươi lại ở chỗ này sao?”

Điền Uyển Oánh nhếch môi cười thảm.

Vân Chi quay đầu nhìn nàng, Điền Uyển Oánh đọc ra nghi hoặc trong mắt nàng, thấp giọng giải thích: “Ngươi nên biết, Khê Xuyên thôn này lúc trước chính là nơi không có linh lực. Vì phù hợp với thực tế, người sáng tạo ra ảo cảnh này đã bố trí cấm chế. Phàm là người tiến vào ảo cảnh, tu vi đều sẽ bị phong ấn. Trừ bỏ tu vi, những pháp khí tùy thân kia càng là không thể lợi dụng.”

“Trong ảo cảnh có pháp tắc độc lập, chỉ cần là vật ngoài thân, sẽ thu vào trong từ đường. Trước đó nơi này cũng từng bố trí trận pháp, nếu trong những pháp khí kia có linh thể, chúng nó cũng sẽ bị pháp tắc trong ảo cảnh áp chế. Cũng may, phép tắc chỉ là áp chế nó, cũng sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn đối với chúng nó.”

Vân Chi: “Thì ra là thế.”

“Chỉ có điều… Dựa theo lẽ thường mà nói, tu sĩ bình thường là không thể thuận lợi thu hồi đồ vật của mình. Nhưng mà… Ngươi lại rất nhẹ nhàng.”

Điền Uyển Oánh nhẹ giọng nói.

“Trên người ngươi không chỉ có linh lực, đúng không?”

Điền Uyển Oánh cười.

Vân Chi hơi sững sờ.

Nàng nâng túi giới tử trong tay, đáy mắt có thêm vài phần mê mang: “Ta cũng không biết.”

“Ngươi vậy mà không biết?”

“Nếu ta đoán không sai, thanh kiếm kia của ngươi, cũng tuyệt đối không phải vật phàm. Thanh kiếm kia chính là Thượng Cổ Thần Kiếm, nếu không bị nó nhận định, dù ai cũng không cách nào trở thành chủ nhân của nó.”

Vân Chi nắm chặt chuôi kiếm.

Bị nàng nói đúng.

“Vì sao ngươi biết những thứ này?”

Điền Uyển Oánh tựa hồ đã sớm đoán được vấn đề của Vân Chi, nàng tựa vào tường, chậm rãi nói: “Ta chỉ không hấp thu được linh lực, không cách nào trở thành tu sĩ. Lúc trước, ta nhận được ân huệ của một người, đạt được rất nhiều sách cổ. Khi đó ta khó khăn lắm mới biết chữ, người nọ nói cùng ta hợp ý, liền tặng ta rất nhiều sách vở. Trong đoạn thời gian không được coi trọng đó, ta coi nàng là người giống như A tỷ ta.”

“Khi đó ta thích giao tiếp với độc vật trong núi rừng, độc hạt, độc xà, độc trùng… Những thứ khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, sợ hãi vô cùng, lại là bằng hữu đã làm bạn với ta rất nhiều năm. Người trong thôn đều nói ta là yêu nữ, là độc vật, nhưng người nọ lại nói cho ta biết, đây cũng là bản lĩnh của ta. Trong sách nàng tặng ta có một quyển sách vỡ lòng.”

Điền Uyển Oánh nói xong, lúc này phía sau Vân Chi chui thằn lằn màu đen, nó nhìn vết thương trên người Điền Uyển Oánh, miệng há ra, phát ra một tiếng gào thét trầm thấp từ trong cổ họng.

Vân Chi lúc này mới phát hiện thằn lằn trên người.

Lưng nàng phát lạnh, tay không túm thằn lằn trên vai ra.

“Sao ngươi lại đến đây?”

Nhưng mà thằn lằn này sờ vào cũng không có dọa người như vậy.

Vân Chi đặt nó xuống đất, nhưng thằn lằn vẫy đuôi, lại bò lên tay Vân Chi.

Điền Uyển Oánh nhìn khuôn mặt sinh động của tiểu cô nương, cười nói: “Ngươi đừng sợ, tính tình của nó rất tốt. Đây là bằng hữu đầu tiên ta kết giao cho từ khi học dưỡng cổ tới nay. Mặc dù nó thân mang kịch độc, nhưng tính tình lại vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn. Kỳ thật tâm nguyện lớn nhất của ta, chính là nó. Nó là vật sống duy nhất trong ảo cảnh mênh mông này.”

Vân Chi nghe Điền Uyển Oánh nói, nhất thời không biết cái nào là trọng điểm.

Người là chết, thằn lằn lại là sống.

Còn có… Dưỡng cổ là thứ kỳ kỳ quái quái gì?

Tu chân giới, lại còn có loại đồ vật kỳ diệu này sao?

Điền Uyển Oánh nhìn qua biểu tình biến ảo khó lường của thiếu nữ, nụ cười trên môi càng sâu: “Ta không thể tu luyện, vu cổ thuật, là bản lĩnh duy nhất của ta. Cho nên người Khê Xuyên thôn mới có thể coi ta như yêu nữ. Hơn nữa, ngươi đến cũng là trong dự liệu của ta.”