Chương 166: Sơn Hà Huyễn Mộng (9)

Đầu lâu máu chảy đầm đìa lăn ở trước mặt, thân thể lão phụ nhân run lên, sợ hãi cúi đầu xuống.

Mồ hôi dày đặc theo huyệt Thái Dương chảy xuống, lão phụ nhân liên tục dập đầu vài phần, run giọng nói: “Tiểu tu sĩ tha mạng, ta hiện tại đi ngay, bây giờ đi ngay!”

Da trên trán nàng bị mặt đất cứng rắn mài rách, một giọt máu từ đó thấm ra, lão phụ nhân lại không rảnh bận tâm.

Nàng run rẩy đứng lên, hướng về phía thiếu nữ sau lưng khúm núm nói: “Tiểu tu sĩ, xin ngài đi theo ta. Lần này Uyển Oánh bị bắt thật sự không liên quan gì đến ta, ngài nhìn ta đã một đống tuổi rồi, nửa thân thể đều đã xuống mồ, hiện tại cũng muốn tích chút đức, kiếp sau tìm một gia đình tốt.”

Lão bà tất nhiên sợ hãi, nhưng vì để tiểu cô nương bớt chán ghét mình, không khỏi hạ thấp giọng, giải thích thay mình.

Vân Chi không để ý.

Bà lão thấy Vân Chi không còn sát ý nữa, nỗi sợ hãi vừa rồi lại tiêu tan một chút.

Xem ra nói chuyện rất tốt bụng.

Lão phụ nhân to gan một chút, nàng dẫn Vân Chi vào từ đường, vòng qua tiền sảnh, đi tới trước cửa ngầm của từ đường.

Một ngọn đèn yếu ớt thắp sáng chỗ cửa ngầm.

Ánh nến nhảy nhót, lão phụ nhân gỡ chìa khóa giấu dưới chân nến xuống, chậm rãi chuyển động.

Nàng vừa liếc Vân Chi, vừa nói: “Chỉ cầu sau này không nên sinh ra ở Khê Xuyên thôn này, tiểu tu sĩ ngài có chỗ không biết, Khê Xuyên thôn này tuy rằng cũng ở Tu Chân giới, nhưng linh lực lại cực kỳ mỏng manh, tổ tiên chúng ta mấy ngàn người, đến nay còn chưa xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên.”

“Cũng may hoàn cảnh chúng ta bế tắc, ngày thường cũng không có người ngoài đến, như thế, cũng coi là an toàn.bTiểu tu sĩ, ngài từ đâu tới, ta xem khí thế toàn thân của ngài, hoàn toàn không giống hài tử đi ra từ địa phương nhỏ.”

Lão phụ nhân nói liên miên cằn nhằn, khóa xoay chuyển hồi lâu, cánh cửa ngầm kia từ đầu đến cuối vẫn không mở ra.

Thiếu nữ rốt cục nhìn lại.

“Phiền ngươi yên tĩnh chút.”

Thiếu nữ đưa tay lau đi vết máu khô khốc trên thân kiếm, cổ tay nàng hơi trầm xuống, phong mang trên thân kiếm nhoáng lên một cái, lão phụ nhân sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại.

“Vâng, là ta lắm mồm. Ta sẽ đưa ngài đi xem Uyển Oánh.”

Bà lão xoay ổ khóa, chỉ nghe thấy một tiếng cạch cạch, cửa ngầm theo tiếng mở ra.

Nhưng mà, tuy khóa mở ra, cửa ngầm nặng nề lại không chút sứt mẻ.

Vân Chi ngước mắt, lạnh nhạt nhìn nàng một cái.

Lão phụ nhân quay đầu lại, lúng túng cười một tiếng, nói: “Tiểu tu sĩ, hay là ngài tới giúp ta một chút, ngài xem, ta lớn tuổi, tay không có sức, thật sự là đẩy không ra.”

Có lẽ là nụ cười của bà lão quá giả, Vô Danh vốn đang nằm trên vai Vân Chi nháy mắt liền nhảy dựng lên: “Tiểu chủ nhân, ngài đừng đi qua đó.”

“Ánh mắt bà già này gian xảo, tướng mạo hung ác, vừa nhìn đã biết không phải chuyện tốt.”

“Ta biết.” Vân Chi dùng bí âm nói.

Lão phụ nhân này trước đó rõ ràng bị dọa đến khuôn mặt thất sắc, nhưng sau khi tiến vào từ đường, lại còn có thể không ngừng đáp lời, cái này đủ để nói rõ, trong từ đường có thứ gì có thể bảo vệ nàng.

Nếu như không có, vậy các nàng đoán chừng cũng không bắt được Điền Uyển Oánh.

Vừa rồi trong cuộc đối thoại của hai người kia, cũng đã tiết lộ không ít tin tức.

Vô Danh thấy Vân Chi không có vẻ gì là lo lắng, hắn nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Ha ha, chúng ta thật sự phải đi vào sao? Kỳ thật chúng ta để cho bà lão này đem Điền Uyển Oánh ra ngoài không phải là được rồi sao?”

Vân Chi lắc đầu: “Không. Chúng ta nhất định phải đi vào.”

Nàng luôn cảm thấy, bọn Huyền Thiên cũng ở trong đó.

Lúc này từ đường rơi vào trầm mặc, bà lão thấy Vân Chi bất động hồi lâu, không khỏi có chút sốt ruột.

“Tiểu tu sĩ, không phải ngài muốn gặp Điền Uyển Oánh sao? Mau tới giúp lão thân đi.”

Lão phụ nhân nói xong, lại ôm eo, ai nha một tiếng, nói: “Bệnh cũ này của ta lại tái phát rồi. Tiểu tu sĩ, ta thấy ngài cũng là người thiện tâm, vậy giúp một tay được không?”

Nàng vốn tưởng những lời vừa rồi đã đủ hạ thấp sự cảnh giác của Vân Chi, tiếc rằng thiếu nữ không chỉ không động, ngược lại còn cầm trường kiếm gác lên cổ nàng.

Mũi kiếm lạnh như băng chạm vào làn da già nua của bà lão, Vân Chi hạ giọng, trong giọng nói toát ra vài phần uy hϊếp: “Muốn ta giúp cũng được. Mạng của ngươi, phải để lại ở đây.”

Sắc mặt lão phụ nhân đại biến, vội vàng nói: “Ta… ta sẽ mở ngay bây giờ.”

Hai tay nàng run rẩy, bàn tay tiều tụy như vỏ cây đè lại cửa ngầm, dùng sức kéo bên phải một phát.

Cánh cửa ngầm nặng nề từ từ mở ra theo đường ray ——

Một cỗ khí tức áp lực từ đó truyền đến, hai chân lão phụ nhân như nhũn ra, nàng trượt xuống đất, cố gắng nở nụ cười.

“Tiểu tu sĩ, ngài có thể…”

Lời còn chưa dứt, kiếm trong tay Vân Chi đã ép xuống mấy phần.

Chỗ cổ lão phụ nhân có thêm một sợi tơ máu nhỏ bé, máu đỏ tươi theo mũi kiếm lưu lại, trên Côn Ngô kiếm phát ra một tầng sương mù, sương mù theo vết thương dài nhỏ thấm vào da của nàng, trong nháy mắt, chỗ cổ lão phụ nhân liền đen một mảng lớn.

Lão phụ nhân bị dọa nhảy dựng.

“Tiểu tu sĩ… ngài đây là?”

Thiếu nữ mặc váy lưu quang khẽ nâng cằm, bên môi kéo ra một nụ cười miễn cưỡng được cho là ôn hòa.

Bà lão bị nụ cười của Vân Chi dọa giật mình.

“Đi vào. Ngươi dẫn đầu.”

Lưng lão phụ nhân cứng đờ, bà vốn định cự tuyệt, tiếc rằng đau đớn trên cổ thật sự quá mức mãnh liệt.

Nàng do dự hồi lâu, rốt cục gật đầu, vịn tường cố sức bò dậy.

“Ta vào, ta đi vào.”

Nàng ôm cổ, máu tươi ồ ồ theo kẽ tay nàng chảy ra, lão phụ nhân tập tễnh đi vào.

Nàng đi hai ba bước quay đầu lại, sợ Vân Chi không theo kịp.

Vân Chi đứng ở cạnh cửa, nàng ở trong thức hải gọi tên của Huyền Thiên.

Cũng may Huyền Thiên kịp thời đáp lại, hắn nói giọng suy yếu, có chút gian nan mở miệng: “Chủ nhân. Ngươi tới tìm ta sao? Ta cảm giác, ngươi giống như cách ta rất gần.”

Vân Chi hơi chua xót: “Tới rồi. Chờ ta một chút.”

Xem ra chính là chỗ này.

Dường như bên trong cửa ngầm này ẩn giấu bí mật gì đó không thể cho ai biết.

Lúc đó bà lão đã đi vào, bà vẫy tay với Vân Chi, nói: “Tiểu tu sĩ, mau tới đây.”

Trong lòng Vân Chi cảnh giác hơn mấy phần, nàng chậm rãi bước vào trong phòng.

Vừa đứng vững bước chân, cửa ngầm kia nhanh chóng khép lại.

Trong phòng ánh sáng u ám, một khắc cửa trùng trùng đóng lại, trên tường từng dãy đèn cầy dồn dập không đốt mà cháy.

Trong phòng tối tăm bỗng nhiên trở nên sáng ngời.

Một cỗ uy áp nặng nề phô thiên cái địa đè ép xuống.

Lão phụ nhân ngã ngồi trên mặt đất, nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của thiếu nữ, trên mặt hiện lên một nụ cười nham hiểm: “Cho dù ngươi là tu sĩ thì đã sao, từ đường Khê Xuyên ta đã có tiên nhân thiết hạ cấm chế.”

Nàng đi đến sau lưng, hạ cơ quan, tường đen phía sau mở ra từ giữa, lộ ra một thông đạo rộng lớn.

Thông đạo rất ngắn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối.

Vân Chi nhìn thấy đèn đuốc bên trong, trông thấy túi Giới Tử treo trên tường phòng trong, cũng trông thấy một đám người đông nghịt.

Trong đám người phần lớn là thiếu niên mười mấy tuổi, bọn họ vây quanh một đống lửa.

Trước ánh lửa có một cây thánh giá dựng thẳng, trên cây thánh giá kia đã trói chặt một thiếu nữ đang thoi thóp.

Tay chân thiếu nữ bị trói chặt trên giá gỗ.

Mái tóc cột tóc của nàng rủ xuống, tóc xõa trên trán bị máu thấm ướt, thậm chí ngưng kết thành đoàn.

Vòng cổ trên cổ biến mất không thấy gì nữa, lục lạc trên vòng tay bị dính vết máu đen nhánh, nó nhoáng lên một cái, cơ hồ muốn rơi xuống.

Mà bộ quần áo màu lam tím xinh đẹp kia sớm đã bị rút ra vô số lỗ hổng, dưới lỗ thủng, vết thương dữ tợn đáng sợ của thiếu nữ không có chỗ trốn.

“Tai tinh, ngươi hại chết cha ta, còn hại chết a gia ta, hôm nay ta phải thay a gia ta báo thù!”

Thiếu niên đứng ở phía trước nhất không phát hiện người phía sau, hắn cầm lấy bàn ủi đỏ bừng trong lửa trại, hung hăng đặt ở trên người thiếu nữ.

“Ầm ầm ầm —— ”

Ngực thiếu nữ bị bỏng đến máu thịt mơ hồ, một mùi máu tanh nồng đậm hỗn hợp thịt nướng tỏa ra, thiếu nữ kêu rên thành tiếng.

Tay Vân Chi không khỏi nắm chặt.

Bà lão cười gằn cho rằng Vân Chi sợ hãi, bà ta gian nan đi tới bên đường ngầm, hô lớn: “Bọn nhỏ, nơi này có kẻ ngoại lai! Mau! Bắt lấy nàng ta, đừng để cho nàng ta chạy!”

Lão phụ nhân vội vàng la lên, thiếu niên bên trong như ong vỡ tổ tràn ra.

Vân Chi nhìn bà già không biết tốt xấu kia, trong mắt uất khí cuồn cuộn.

Nàng giơ trường kiếm lên, giơ tay chém một cánh tay của nàng.

“Ta xem ai dám!”

Cô gái trầm giọng quát.

Côn Ngô kiếm kiếm khí đẩy ra, kiếm quang màu vàng lẫm liệt hoa lệ chiếu sáng phòng tối vô cùng, thiếu niên dũng mãnh lao ra bị khí lưu mạnh mẽ này xông tới, không thể khống chế ngã về phía sau.

Bà lão kêu lên đau đớn, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Vân Chi, không thể tin nổi nói: “Sao ngươi có thể cử động được?”

Đều nói trong phòng tối này thiết lập trận pháp áp chế linh lực, không ít tu sĩ đi ngang qua đều thành thua ở chỗ này, vì sao nha đầu này lại giống như người không có việc gì!