Chương 163: Sơn Hà Huyễn Mộng (6)

Vân Chi lại nằm mơ.

Trong mộng, tiếng trống trận trận, trong bóng tối vô biên, bỗng nhiên dâng lên một trận đại hỏa.

Ngọn lửa đỏ tươi liếʍ láp lấy bóng tối, trung tâm ánh lửa, từng lùm cây bị thiêu đốt đôm đốp rung động.

Ngẫu nhiên có hoả tinh bắn ra, giống như sao băng đột nhiên xuất hiện trong bầu trời đêm, bay lên, rơi xuống, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

“Uyển Diệu, ta không phải cố ý muốn hại ngươi.”

“Uyển Diệu a tỷ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

“Uyển Diệu a tỷ, oan có đầu nợ có chủ, ngài đừng trách chúng ta, chúng ta không phải cố ý, muốn trách thì trách ngươi đυ.ng phải chuyện tốt của chúng ta.”

Vài đạo thanh âm quen thuộc vang lên, không giống với thanh niên ngây ngô trong trí nhớ, thanh âm kia rõ ràng tục tằng hơn rất nhiều.

Vân Chi đứng lên, tựa hồ muốn nhìn rõ ràng.

Nhưng ngọn lửa kia bỗng nhiên tăng lớn, ngọn lửa nóng rực gần như lan tràn đến chân trời, cùng lúc đó, tiếng trống chung quanh bỗng nhiên tăng lên ——

Không biết từ đâu bay lên một trận thanh âm sáo trúc êm tai, ngay sau đó, là một trận ngâm tụng chỉnh tề.

Chú ngữ dày đặc đó khiến Vân Chi nghe mà phiền lòng, nàng cẩn thận phân biệt mới lờ mờ phát hiện ra bí ẩn trong đó.

Đây là làn điệu giới phàm tục dùng để trấn hồn.

Nói là trấn hồn, nhưng giải đọc là khóa hồn cũng không quá đáng.

Mục đích của hắn chính là khóa lại vong hồn hàm oan mà chết, để bảo vệ một phương bình an.

Vân Chi khi không có việc gì, từng nghe qua ở Đường gia.

Khi Đường Nghị mời người đến chỗ a nương làm phép, lão đạo dân gian cũng ngâm tụng như thế.

Tiếng ngâm tụng xung quanh càng ngày càng dày đặc, trong lúc mơ hồ, Vân Chi nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân hỗn loạn, vội vàng, không hợp với tiếng ngâm tụng đồng đều.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?! A tỷ của ta làm sao vậy!”

Tiếng trống im bặt, thế lửa dần dần lớn, thanh âm thiếu nữ bị thanh âm gỗ mục thiêu đốt lấn át, nàng đoạt lấy trống chùy, đẩy ra đám người chung quanh, làm bộ muốn cởi ra cây đuốc, đi tìm nữ tử trong đống lửa đốt thành than đen.

Vân Chi mới nhìn rõ hình ảnh trong mộng.

Nàng nhìn thấy sắc trời tối sầm, trước sân của từ đường Lâm Khê có đặt bốn cái trống lớn.

Xung quanh có rất nhiều người vây quanh.

Có người phụ trách đánh trống, có người phụ trách ngâm tụng.

Bọn họ vây lại với nhau, bao vây lấy đống lửa ở trung tâm.

Có một thiếu nữ đẩy đám người ra, nàng không thèm để ý tới ánh lửa ngút trời kia, liều mạng bới lấy khúc gỗ bên dưới.

“Lúc ta ra cửa a tỷ còn đang tốt, các ngươi làm gì nàng!”

Cô gái điên cuồng khóc lóc, người đứng phía sau thấy nàng làm hỏng chuyện tốt của mình thì vội vàng tiến lên bắt lấy bả vai nàng.

“A tỷ ngươi vi phạm quy củ của thôn Khê Xuyên, sợ bị vấn trách, liền treo cổ tự tử. Vì để xóa bỏ oán khí của nàng, chúng ta quyết định tổ chức một hội siêu độ cho nàng.”

“Không thể nào!”

Thiếu nữ giãy tay nam nhân, khàn cả giọng nói: “Ngươi gạt người, a tỷ ta từ trước đến nay ôn nhu biết lễ, làm sao có thể trái với quy củ của thôn Khê Xuyên!”

“Chúng ta nói làm trái, vậy chính là trái với lệnh! Sao ngươi không nói, là ngươi khắc chết nàng? Mọi người đều biết ngươi là tai tinh của Khê Xuyên thôn, nếu như không phải bởi vì ngươi, a tỷ nhà ngươi sẽ làm ra loại chuyện này sao? Ngươi chính là Tai Tinh! Điền Uyển Oánh, ngươi vốn không nên sống sót, là dân chúng Khê Xuyên thôn chúng ta nhân từ với ngươi, cho nên mới giữ ngươi đến ngày nay. Nếu ngươi không thức thời, hôm nay chúng ta cũng có thể để ngươi táng thân ở chỗ này!”

Nam nhân cao lớn uy mãnh đẩy thiếu nữ ngã xuống đất, hắn xắn tay áo lên, muốn giơ tay giáo huấn Điền Uyển Oánh.

Người xung quanh kéo hắn lại, thấp giọng nói: “Quên đi, buông tha nàng đi.”

“Điền gia các nàng hiện giờ chỉ còn một mình nàng, nếu ngươi gϊếŧ nàng, Điền gia sẽ tuyệt hậu.”

Nam nhân nghe vậy, hung hăng gắt một cái: “Phi, Điền gia tuyệt hậu có quan hệ gì với chúng ta. Đều là độc vật này, khắc cha khắc mẹ khắc thân nhân! Cả ngày chỉ biết ở chung với những âm độc kia, có ghê tởm hay không. May mắn Điền Uyển Diệu không xui xẻo như vậy, bằng không đυ.ng nàng ta một lần, ta đoán chừng có thể ghê tởm một nửa ——”

Nam nhân cao lớn còn chưa nói xong, thiếu nữ gầy yếu đã đột nhiên chạy lên, tay trái nàng nắm lấy vạt áo nam nhân, tay phải thuận thế kéo ra một đoạn gậy gỗ đã đốt một nửa.

“Ngươi nói cái gì!”

Nàng cắn chặt răng, giọng căm hận mở miệng.

Nam nhân thấy thế, cười nhạo một tiếng: “Chỉ ngươi còn muốn giáo huấn ta?”

Hắn chắc chắn Điền Uyển Oánh không dám ra tay.

“A tỷ của ngươi thật sự giả bộ rất khá, ngày thường ôn nhu biết lễ, nhưng lại âm thầm phóng túng như vậy, nếu như không phải chúng ta làm sai người, thật đúng là không phát hiện được ——”

“A!”

Người đàn ông nói được một nửa, bỗng nhiên kêu lên đau đớn.

Một cảm giác đau đớn nóng rực từ hạ thể truyền đến, hắn theo bản năng đá thiếu nữ ra, nhưng Điền Uyển Oánh vẫn như cũ không buông tay.

Dưới màn đêm, ánh lửa chiếu sáng mặt của nàng.

Nàng rũ mắt xuống, đôi mắt đen bóng đã mất đi hào quang ngày xưa.

“Ngươi là thứ dơ bẩn gì, cũng dám nhắc đến a tỷ của ta. Đều không muốn sống phải không? Vậy… Đều chôn cùng a tỷ ta đi.”