Khi dễ Điền Uyển Oánh, bọn họ không dừng lại nửa khắc, mà chạy nhanh về thôn làng bên kia suối.
Đợi bóng dáng bọn họ biến mất, Vân Chi mới xoay người nhìn về phía thiếu nữ đang sững sờ ở phía sau.
“A tỷ…”
Điền Uyển Oánh ngẩng đầu, đáy mắt dường như có nước mắt.
Vân Chi xoa đầu nàng, an ủi: “Đừng khóc, kiên cường một chút.”
“Ta không khóc.” Điền Uyển Oánh lau nước mắt, lẩm bẩm nói: “Sao tỷ tỷ lại vì ta mà đắc tội với bọn họ?”
Vân Chi rũ mắt xuống, nói: “Vậy ngươi cảm thấy, ta nên làm thế nào?”
Điền Uyển Oánh dừng lại, nàng cúi đầu xuống, cắn chặt môi, nói: “Ngươi cứ như trước đây, được rồi”
Điền Uyển Diệu tính tình nhu hòa, có tức giận, cũng chỉ là mở miệng răn dạy.
Nàng cũng từng muốn ra tay đánh nhau, vì Điền Uyển Oánh mà trút giận, nhưng mỗi lần nói nặng lời, cha mẹ của mấy thiếu niên kia sẽ tìm tới cửa gây khó dễ.
Mấy thiếu niên kia mặc dù không dám khi dễ Điền Uyển Diệu, nhưng a cha a nương của bọn họ lại dám.
“A tỷ, ta không phải đã nói với ngươi sao? Ta chịu chút ủy khuất không sao, nếu bọn họ đi nói cho thôn trưởng, ngay cả ngươi cũng sẽ bị liên lụy.”
Điền Uyển Oánh đưa tay kéo lấy tay áo Vân Chi, nàng ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt phức tạp không nói rõ.
Đầu lưỡi Vân Chi hơi đắng chát: “Nhưng chúng ta không thể cứ mãi như thế. Một mực ẩn nhẫn nhượng bộ, sẽ chỉ làm những người làm tổn thương chúng ta kia càng thêm trầm trọng. Oánh Oánh, nếu như chúng ta muốn liều mạng tìm một con đường sống, chúng ta muốn kiếm được tôn nghiêm, chúng ta muốn sống tốt, vậy chúng ta nhất định phải học được —— ”
“Phản kháng.”
Điền Uyển Oánh hơi giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn Vân Chi, mê mang nói: “Phản kháng?”
Thật sự có thể phản kháng sao?
Từ khi nàng sinh ra đến nay, Điền gia gây ra tai họa không ngừng, từ sau khi hiểu chuyện, hai chữ tai tinh này giống như quỷ mị, ngày ngày đi theo nàng.
Cha và a nương vô số lần nói chuyện giúp nàng, nhưng người trong thôn vẫn xem nàng như tai hoạ.
Sau khi cha mẹ qua đời, thái độ của thôn dân đối với nàng càng thêm ác liệt.
Ngay cả Uyển Diệu a tỷ ngày ngày che chở cho mình, cũng có người thường xuyên đi lên khıêυ khí©h nàng, khi dễ nàng, sỉ nhục nàng.
Có rất nhiều ngày đêm, nàng đều hỏi, vì sao nhất định là nàng?
Những năm gần đây, nàng liên lụy tới cha mẹ, liên lụy A tỷ, liên lụy tất cả mọi người bên cạnh.
Bất kể nàng ẩn nhẫn như thế nào, lấy lòng như thế nào, nhưng những thôn dân kia vẫn căm ghét nàng như cũ.
“A tỷ, chính là phản kháng, sẽ làm cho mọi người càng chán ghét ta hơn. Như vậy, cũng sẽ liên lụy ngươi. A tỷ, ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi.”
Tiểu cô nương giọng điệu bình tĩnh.
Vân Chi an tĩnh nhìn bi tình trong đáy mắt Điền Uyển Oánh, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cơn đau bén nhọn.
Nàng xoa xoa đầu Điền Uyển Oánh, thấp giọng nói: “Ngươi sẽ không trở thành gánh nặng của ta đâu”
Vân Chi không hiểu tại sao mình lại trở thành Điền Uyển Diệu trong ảo cảnh này, nhưng nếu Điền Uyển Diệu nàng đã làm một khắc, vậy thì phải chịu một phần trách nhiệm với Điền Uyển Oánh.
Có lẽ, Điền Uyển Diệu đã từng muốn tự mình bảo vệ nàng, nhưng có lẽ là năng lực có hạn, có lẽ là vì sinh hoạt, nàng chỉ có thể khuất phục.
“Oánh Oánh, sau này phải kiên cường lên, chúng ta mới không phải là ngôi sao tai hoạ gì.”
“Oánh Oánh chúng ta, là một hài tử rất tốt.”
“Cho nên, ngươi phải cố gắng lớn lên.”
Điền Uyển Oánh ngước mắt lên, ánh mắt dường như giật giật.
Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Chi rất lâu, mới vươn tay, nhỏ giọng hỏi: “A tỷ, ta có thể ôm ngươi không?”
Vân Chi: “Đương nhiên.”
Tiểu cô nương được nàng đáp ứng, vui vẻ ôm eo Vân Chi.
“A tỷ, cám ơn ngươi.”
Trong ngực truyền đến một đạo nỉ non trầm thấp, bỗng nhiên, Côn Ngô Kiếm nằm ở một bên lại chấn động.
Nó bay đến trong tay Vân Chi, chớp mắt tiếp theo, xung quanh là một trận trời đất quay cuồng.
Tiểu cô nương chợt buông tay ra.
Vân Chi còn chưa kịp phản ứng, đã chìm vào bóng tối.
Yên lặng như tờ, trong thoáng chốc, Vân Chi lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng kia: “Chúc mừng ngài đạt được lòng ôm chân tình, phía dưới phát động nhắc nhở cho ngài.”
“Xin ngài hãy cứu chủ nhân ảo cảnh trong thời gian quy định —— ”
“Điền Uyển Oánh.”
“Tâm nguyện đã hoàn thành một phần ba, xin ngài tiếp tục duy trì.”
Một cảm giác chóng mặt dữ dội hiện lên, trước khi mất đi ý thức, Vân Chi mê mê mông lung đã bắt được trọng điểm.
Đợi đã.
Chủ Huyễn Cảnh, là Điền Uyển Oánh?