Chương 161: Sơn Hà Huyễn Mộng (4)

Thiếu niên xung quanh nhìn khí thế toàn thân Vân Chi trong nháy mắt yếu đi, bọn họ cúi đầu, đứng xếp hàng, nhỏ giọng nói:

“Diệt Diệu a tỷ, chúng ta không có bắt nạt nàng.”

“Là một mình nàng muốn đi từ đường, chúng ta mới có thể ngăn cản nàng.”

“Uyển Diệu a tỷ, ngươi hẳn là biết, sao chổi… Không phải, Uyển Oánh nàng mệnh cách đặc thù, nếu va chạm liệt tổ liệt tông trong từ đường, vậy chúng ta cũng không phải là có thể đảm đương nổi.”

“Uyển Diệu a tỷ, ngươi quản Uyển Oánh đi, nàng hiện tại cũng không nhỏ, không thể hồ nháo giống như trước kia nữa.”

Mấy thiếu niên mồm năm miệng mười nói, bọn họ nhìn thiếu nữ dung mạo thùy lệ, ánh mắt có chút lóe lên.

Vân Chi nhíu chặt mày, nàng đi ngang qua mấy thiếu niên kia, đi thẳng đến bên cạnh Điền Uyển Oánh, đỡ nàng dậy.

“Ngươi có sao không? Bọn họ đánh ngươi ở đâu?”

Giọng thiếu nữ ôn nhu, âm cuối còn kèm theo vài tia quan tâm không dễ phát hiện.

Điền Uyển Oánh lau đi nước mắt ở khóe mắt, đang muốn lắc đầu nói chuyện, thiếu niên bên cạnh liền giành trước mở miệng: “Uyển Diệu a tỷ, chúng ta không đánh nàng, sao có thể có việc.”

“Nàng khóc chỉ là muốn ngươi thương hại nàng, ngươi đừng tin tưởng nàng ——”

Thiếu niên da ngăm đen vội vàng giải thích, hắn còn chưa nói xong, thiếu nữ xinh đẹp trước mắt đã triệu hồi trường kiếm.

Đầu ngón tay nàng trơn bóng, ngón tay mảnh khảnh nắm chuôi kiếm màu đen, trường kiếm mang theo kiếm khí sắc bén đã gác ở trên cổ hắn.

“Ta có nói chuyện với ngươi không? Ngươi bây giờ cũng coi như là thiếu niên hiểu chuyện rồi, sao nào, cha a nương nhà con chưa từng dạy con làm sao tôn trọng người khác sao?”

Thiếu niên bị dọa tới mức sắc môi trắng bệch: “Uyển Diệu a tỷ…”

Sao hôm nay Uyển Diệu a tỷ lại hung tàn như vậy?

Hơn nữa ai có thể nói cho hắn biết Uyển Diệu a tỷ sao còn có thể dùng kiếm?

Thiếu niên hai chân run rẩy, hắn nhìn dung mạo thiếu nữ sáng rỡ, đột nhiên cảm giác được nàng so với trước càng thêm xinh đẹp.

Nếu như nói Điền Uyển Diệu trước đây giống như một viên ngọc thô chưa được mài giũa, thì nàng của ngày nay giống như một khối ngọc thạch ôn nhuận được thiên địa linh khí tỉ mỉ mài giũa.

Khí chất nội liễm trước đây đều đã được thu hồi, thay vào đó là phong thái hơn người không thể dời mắt của người khác.

“Còn có thể nói chuyện không?”

Vân Chi nhếch khóe môi, ý cười không đạt đáy mắt.

Thiếu niên không có chút tu vi nào, trước mắt bị uy áp trên kiếm khí chấn trụ, hắn dùng sức gật đầu, run giọng nói: “Có thể… có thể nói chuyện.”

“Uyển Diệu a tỷ, ngài có thể đặt thanh trường kiếm này xuống không?”

Vân Đình ý cười lạnh: “Ngươi xin lỗi Uyển Oánh, ta liền buông xuống.”

Thiếu niên nghe được câu này, trong ánh mắt hiện lên một tia không thể tin.

Hắn giống như là bị chọc giận, ngay cả ánh mắt cũng trở nên hung ác: “Ngươi bảo ta nói xin lỗi nàng, điều đó không có khả năng! Ta nói không sai! Điền Uyển Oánh nàng chính là tai tinh! Nếu không phải nàng, Điền Tứ thúc sẽ không chết! Tứ thẩm thẩm cũng sẽ không thương tâm quá độ, buông tay nhân gian! Hơn nữa, Uyển Diệu a tỷ, chẳng lẽ ngươi không oán nàng một chút nào sao? Lúc trước nếu không phải nàng, ngươi bây giờ có thể sống cuộc sống tốt đẹp.”

Thiếu niên nổi giận đùng đùng, hắn chỉ vào mũi tiểu cô nương, đau đớn quát lớn nàng.

Nhiệt độ trong mắt Vân Chi bỗng nhiên hạ xuống.

Nàng buông kiếm, kéo Điền Uyển Oánh về phía sau mình, thấp giọng dặn dò: “Oánh Oánh, đứng sau lưng A tỷ.”

Đáy mắt Điền Uyển Oánh hiện lên một tia sợ hãi, nàng nhìn vào mắt Vân Chi, hàm răng gần như muốn cắn nát môi: “A tỷ, ngươi không cần ta nữa sao?”

Vân Chi híp mắt: “A tỷ sao lại không cần ngươi. Nghe lời, ngoan ngoãn ở sau lưng A tỷ.”

Vân Chi xoa đầu nàng, sau đó quay đầu, ném Côn Ngô kiếm sang một bên.

Vô Danh bay tới bên cạnh nàng, khó hiểu nói: “Vì sao ngươi không dùng kiếm?”

Vân Chi nhìn không chớp mắt, khẽ nói: “Hắn không có tu vi, ta cũng không thể bắt nạt người ta.”

Thiếu niên đi theo nhìn Vân Chi đối thoại với hư không, có chút kinh hoảng nói: “Diệt Diệu a tỷ.”

Có điểm gì đó không đúng.

Quá không bình thường.

Trước đây Uyển Diệu a tỷ dịu dàng ngoan ngoãn vô cùng, mặc dù nàng nghe thấy mình đang nói xấu Điền Uyển Oánh, nhiều nhất cũng là cầm chổi tức giận đuổi nàng đi.

Nhưng hôm nay Uyển Diệu a tỷ lại rất lãnh khốc.

Khí thế toàn thân nàng ép người, chỉ là ánh mắt kia cũng đủ để đem chính mình bầm thây ngàn vạn lần.

Thiếu niên lùi lại từng bước một. Gã không chú ý tới đá vụn dưới chân, cổ chân bị trật, chật vật té ngã trên mặt đất.

Vân Chi đến gần, nàng ngồi xổm xuống, kéo vạt áo thiếu niên lên, nhắc tới trước mặt mình, hung hăng tát hắn một bạt tai.

Thiếu niên ra sức giãy dụa, Vân Chi đổi tay, vỗ mạnh vào gò má khác của hắn.

“Tai tinh? Sao chổi? Các ngươi quanh năm khi nhục Uyển Oánh, còn không biết xấu hổ ở trước mặt ta đề giáo dưỡng? Cái chết của a phụ a nương ta có liên quan gì đến ngươi đâu, ta có từng sống cuộc sống tốt đẹp hay không, lại có liên quan gì tới ngươi? Ngươi chỉ muốn mượn cái chết của cha mẹ ta, mượn tương lai của ta, đi tìm cớ trách tội nàng mà thôi.”

Hai gò má thiếu niên ngăm đen sưng lên, hắn nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Vân Chi, liên tục dời tầm mắt, tựa hồ muốn phủ nhận.

Vân Chi buông vạt áo hắn ra, nàng đứng lên, ánh mắt quét một vòng trên người mấy thiếu niên khác.

“Cho nên các ngươi cũng giống như hắn, muốn đánh cờ hiệu tốt cho nhà ta, đi khi dễ Oánh Oánh nhà ta sao?”

Mấy thiếu niên gầy yếu vội vàng lắc đầu: “Không phải!”

“Uyển Diệu a tỷ, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi nghe chúng ta giải thích.”

Vân Chi nhìn bộ dáng mềm yếu của bọn họ, không khỏi cười thành tiếng: “Có gì để giải thích? Trước đây ta đối với các ngươi có nhiều nhường nhịn, là nể mặt a cha a nương các ngươi. Sau này lại đến khi dễ Oánh Oánh nhà chúng ta, cũng đừng trách ta không khách khí. Cút đi, nếu ở lại, ta không ngại thu thập cả đám các ngươi.”

Mấy thiếu niên liếc nhau, ngay cả đồng bạn trên đất cũng không quản, vung chân lên, thất kinh chạy xa.

Thiếu niên xụi lơ trên mặt đất nhìn đồng bạn vứt bỏ mình, nước mắt sắp rơi xuống ——

Hắn cố gắng chống người lên, vừa lăn vừa bò chạy thục mạng, nói: “Các ngươi chờ ta với!”