Vân Chi từng xem qua điểm này trong Cửu Xuyên Trận Pháp Điển mà tổ phụ Vân gia cho.
Cửu Xuyên đại lục, trận pháp bác đại tinh thâm.
Sơ cấp trận pháp đơn giản nông cạn, cao cấp trận pháp sâu thẳm phức tạp.
Không gian này xây dựng thuộc về một loại trận pháp cao cấp.
Nếu như đoán không sai, ảo cảnh nơi này là do vô số trận pháp chồng lên xây dựng mà thành.
Chỉ cần tiến vào, tu vi và hành động của con người đều sẽ bị pháp tắc ảo cảnh chế ước.
Vân Chi dần hiểu ra, nàng rút suy nghĩ về, nghiêm túc lắng nghe Vô Danh trả lời.
“Lực lượng của ta và Côn Ngô Kiếm đều không thuộc về nơi này.”
Vô Danh nhăn nhó một lát, rốt cuộc nói ra.
“Côn Ngô kiếm là thượng cổ thần kiếm, nó được gọi là thần kiếm là vì nó không thuộc về nơi này. Khụ khụ, ngươi đã từng nghe nói đến chuyện phi thăng chưa? Tu sĩ đắc đạo trong Cửu Xuyên đại lục, bình thường sẽ ở sau khi công đức viên mãn trải qua lôi kiếp, sau đó phi thăng Thần giới, trở thành Tiên giả trong truyền thuyết. Côn Ngô Kiếm xuất phát từ Thần giới. Nhưng mà, cũng không phải tất cả kiếm xuất thân từ Thần giới đều có thể được xưng là thần kiếm.”
Vân Chi không hiểu: “Vì sao?”
“Thần giới có rất nhiều tiên giả, nhưng là thần cực kỳ thưa thớt, lực lượng của hắn cường đại nhất, còn thuộc về cao thần. Truyền thuyết kể rằng Thần cao nhất chỉ có hai vị, hai vị Thần tương sinh tương khắc, gần như không có cách nào ở cùng một lĩnh vực, nếu một vị Thần cao nhất quật khởi, vậy tất nhiên sẽ có một vị Thần ngã xuống. Thần cao nhất sau khi chết, thần hồn sẽ tản mát xuống hạ giới, sau khi trải qua luân hồi mới có thể niết bàn trùng sinh. Mà Côn Ngô Kiếm này, là của vị thần cao nhất mới sinh mấy vạn năm trước, hắn tự mình đúc, tự mình rót vào thần lực. Lực lượng trong Côn Ngô Kiếm này, có thể thắng được tất cả của Cửu Xuyên đại lục. Trừ phi nó bị người rèn tự tay phong ấn, nếu không, bất kỳ pháp tắc nào ở đây đều không thể trói buộc Côn Ngô Kiếm. Ta là kiếm linh trong Côn Ngô kiếm, cho nên, ta cũng giống như nó, pháp tắc trong ảo cảnh này vô luận lợi hại như thế nào, đều không thể bắt chẹt ta.”
Nói đến đây, sự tự hào và kiêu ngạo của Vô Danh đã hiện rõ.
Vân Chi nghe Tiểu Vô Danh lảm nhảm, ánh mắt càng sâu thêm.
Chẳng biết tại sao, khi Vô Danh nhắc tới hai vị Thần cao nhất kia, trong lòng của nàng bỗng nhiên có chút đau đớn.
Giống như có thứ gì đó đang quấy phá, ngay cả sức mạnh trong cơ thể Vân Chi cũng bắt đầu rục rịch.
Nàng đè xuống khó chịu trong cơ thể, rũ mắt nhìn về phía Vô Danh, tiếp tục nghe hắn kể.
Lúc này Vô Danh càng kích động hơn, nó đứng trong lòng bàn tay Vân Chi, khoa tay múa chân.
“Bất quá, ta thật không nghĩ tới vỏ kiếm Côn Ngô Kiếm còn có thể giấu ngọc bài này, nếu không phải Đông Huyền Ngọc kia bị đặt ở trong túi Giới Tử, ta nói như thế nào cũng phải lưu nó lại!”
Tuy hắn không thích Huyền Thiên lắm, nhưng mà nghe được Huyền Thiên gặp phải nguy hiểm, Vô Danh vẫn sinh ra vài phần lo lắng.
“Khụ khụ, vậy chúng ta bây giờ đi tìm bọn họ, nếu như tên Huyền Thiên kia có chuyện gì, về sau không có người cãi nhau với ta nữa!”
Vô Danh nhảy lên vai Vân Chi, thúc giục nàng mau mau cầm kiếm.
Vân Chi biết không thể chậm trễ, nàng nhấc Côn Ngô kiếm lên, lại giơ tay lên, gỡ vỏ kiếm màu đen đang xoay quanh trên không xuống.
Nàng xoay người, trong lúc vô tình đá ngã giỏ trúc dưới chân.
Giỏ trúc “Lôi” một tiếng, rơi xuống đất, nắp trúc trên đỉnh bị chấn động, độc vật bên trong xông mở nắp gỗ, chạy tứ tán.
Bỗng nhiên, một thằn lằn toàn thân màu đen nhảy lên trên váy Vân Chi, nó theo mép váy Vân Chi, một đường bò đến cổ tay Vân Chi.
Lông tơ trên lưng Vân Chi dựng thẳng lên, ngay khi nàng chuẩn bị hất thằn lằn trên mu bàn tay ra, âm thanh mờ mịt kia lại vang lên lần nữa.
“Ngươi đã tiến vào sông núi ảo mộng, xin trước khi cửa ải thứ nhất kết thúc, hoàn thành tâm nguyện của chủ ảo cảnh. Nếu như không cách nào hoàn thành, ngươi sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu thí luyện.”
Âm thanh mờ mịt vang lên, trong lòng Vân Chi trầm xuống.
Nếu như đoán không sai, âm thanh vừa rồi còn không có nhắc tới một điểm mấu chốt.
Nếu không hoàn thành trong thời gian quy định, nàng cũng phải ngã ở đây.
Thế nhưng… chủ ảo cảnh này là người phương nào?
*
Vân Chi không đoán ra, nàng đứng tại chỗ, Côn Ngô kiếm trong tay phát ra từng tiếng kêu.
Vô Danh trên vai nhìn thằn lằn màu đen trên mu bàn tay thiếu nữ, vô thức ôm lấy bả vai Vân Chi.
“Khụ khụ, ngươi thật sự không cân nhắc ném vật này xuống sao?”
Vô Danh dè dặt nuốt nước miếng.
Trước đây hắn theo chủ nhân cũ vào nam ra bắc, cái gì cũng gặp qua, hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ loại bò sát không xương này.
Mặc dù lực lượng của hắn đủ để bóp chết mấy trăm hơn một ngàn thằn lằn, nhưng mà…
Vô Danh nhìn nó xen lẫn vài hoa văn màu xám, làn da nhăn nheo, da gà sau lưng nổi lên một mảnh.
Nhưng mà thằn lằn kia lại không phát hiện có linh ở bên cạnh, nó ngoan ngoãn nằm sấp trên tay Vân Chi, thỉnh thoảng hé miệng, lộ ra đầu lưỡi màu hồng bên trong, chầm chậm ngáp một cái.
“Chi Chi…”
Vô Danh khóc không ra nước mắt.
Vân Chi: “Sao vậy?”
“Ngươi thả nó trở về đi.”
Vân Chi sau đó mới tỉnh táo lại, nàng dời mắt, đồng tử tan rã một giây, sau đó vươn tay, nhanh tay ném nó ra ngoài.
“Thật ngại quá, không chú ý tới.”
Vân Chi giơ tay lên chỉ vào đầu Vô Danh, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà ngay khi xoay người, nàng chợt nhớ tới đôi mắt trong suốt thuần túy, không nhiễm một tia tạp chất của Điền Uyển Oánh.
Vừa rồi nàng lừa nữ hài kia.
Trước khi đi, nàng còn dặn dò mình xem trọng đồ vật trong giỏ trúc này.
Có lẽ là bởi vì Điền Uyển Oánh là người đầu tiên nàng gặp trong ảo cảnh, hoặc là bởi vì nàng ngọt ngào gọi vài tiếng a tỷ.
Vân Chi chỉ do dự trong chớp mắt, vẫn thu hồi ngọc bài trong lòng bàn tay, sau đó xoay người nhặt giỏ trúc lên, mở nắp gỗ ra.
Độc vật bên trong sớm đã bỏ trốn mất dạng, chỉ có con thằn lằn vừa bị văng ra kia bò trở về.
Nó canh giữ dưới chân Vân Chi, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng.
Vân Chi đối diện với nó một hồi, có chút khó khăn mở miệng: “Ngươi không phải, phải vào trong chứ?”
Thằn lằn nghe không hiểu lời nàng nói, chỉ ghé vào trên cỏ xanh dưới chân nàng, cách nửa khắc, liền ngáp một cái.
Vân Chi đột nhiên thấy mình có thành kiến với nó, nàng đặt giỏ trúc bên cạnh cỏ xanh, chóp đuôi thằn lằn nhoáng lên, nhanh chóng bò vào.
Nó thuần thục lại dịu dàng ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống những vật kịch độc sinh trưởng ở chỗ u ám kia.
Thậm chí… trong nháy mắt, Vân Chi còn cảm thấy nó là tiểu linh sủng nuôi trong nhà.
Vân Chi khép nắp gỗ lại, nàng nhìn chung quanh một vòng, thấy những con bọ cạp độc kia đã sớm không thấy bóng dáng, không khỏi nâng trán, thở dài.
Xem ra chỉ có thể đợi lát nữa giúp nàng đi tìm.
Hiện tại việc cấp bách chính là tìm được đám người Huyền Thiên.
Vân Chi nhớ lại nhắc nhở về cửa ải vừa rồi, lại nhớ lại những lời Vô Danh nói, trong mắt có thêm vài phần ngưng trọng.
Sơn hà huyễn mộng này, tựa hồ cũng không đơn giản.
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu một cái thật sâu.
Ánh nắng dịu dàng ấm áp chiếu lên người, chói mắt nhưng không bỏng rát.
Vân Chi thu tầm mắt lại, nhìn về phía con suối dọc theo dãy núi chảy xuống.
Suối nước róc rách, bóng mặt trời nghiêng nghiêng.
Dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy, ẩn ẩn có thể nhìn thấy cá bơi phía dưới.
Dòng suối chậm rãi chảy xuôi, Vân Chi linh quang chợt lóe, bên tai lại vang lên lời nói của Huyền Thiên.
Bên ngoài có tiếng nước.
Có tiếng nến cháy.
Mà ở phía trên thượng du cách đó không xa lại có thôn xóm, như vậy có nghĩa là ——
Huyền Thiên rất có thể bị nhốt ở một tòa miếu thờ hoặc từ đường xây dựng gần mặt nước.
Thôn xóm có phạm vi nhỏ, bình thường sẽ không có miếu thờ.
Như vậy, cũng chỉ có từ đường.
Vân Chi trong lòng chắc chắn, nàng một tay cầm giỏ trúc, tay kia cầm Côn Ngô kiếm, dọc theo dòng suối đi lên.
Bên dòng suối cỏ xanh um tùm, chợt có hoa dại không biết tên nở rộ, cái đầu tuy nhỏ, nhưng nối thành một mảnh, rất là thơm.
Mắt thấy con đường phía trước càng ngày càng bằng phẳng khoáng đạt, giật mình, phía trước cách đó một dặm truyền đến một trận tiếng xô đẩy ồn ào ——
“Này, sao chổi, phía trước là từ đường, ngươi không thể đi!”
“Đúng vậy, tai tinh xui xẻo làm sao có thể đi qua? Nếu tổ tiên Khê Xuyên thôn chúng ta biết sự tích của ngươi, khẳng định sẽ trục xuất ngươi ra ngoài!”
“Sao chổi, ta nói, ngươi không cần quấn lấy Uyển Diệu a tỷ. Nếu không phải bởi vì ngươi, Uyển Diệu a tỷ có thể được người tốt nhận nuôi. Ngươi nhìn xem, đều là bởi vì ngươi, Uyển Diệu a tỷ mới có thể sống gian nan như thế!”
“Nếu ta là ngươi, ta đã sớm nhảy xuống nước tự sát, làm sao còn mặt mũi sống sót!”
“Đừng, tai tinh như nàng nhảy xuống nước tự sát, dòng suối của Khê Xuyên thôn chúng ta cũng sẽ ô uế!”
“Điền Uyển Oánh, hay là chúng ta giúp nàng một chút?”
Điền Uyển Oánh?
Vân Chi thầm nghĩ không ổn, nàng tăng tốc đi lên trước.
Chỉ thấy bên cạnh rừng trúc bên cạnh dòng suối có mấy thiếu niên choai choai đứng, bọn họ vây quanh bên cạnh cô bé, cười vang một mảnh.
Vân Chi không thấy rõ gương mặt của cô bé, nhưng nghe thấy tiếng chuông vang.
Thật sự là nàng!
Các thiếu niên cười đùa, bọn họ đẩy bả vai tiểu cô nương, khuỷu tay khẽ nâng, tựa như muốn cho nàng một cái tát.
Đôi mi thanh tú của Vân Chi nhíu chặt, cao giọng quát lớn: “Dừng tay!”
Nàng vừa dứt lời, Côn Ngô kiếm trong tay đã ném ra!
Côn Ngô kiếm sắc bén bay tới trước mặt, các thiếu niên co cẳng, hoảng hốt tứ tán.
Tiểu cô nương bị vây ở giữa mở to mắt, trong tròng mắt đen lóe ra thủy quang.
Mắt thấy Côn Ngô sắp sửa phá mặt tiểu cô nương, nó lại giống như là thông linh tính, mũi kiếm vừa chuyển, cắm vào trên cây táo nhỏ sau lưng Điền Uyển Oánh.
“Xoạt.”
Lá táo rào rơi xuống, tiểu cô nương méo miệng, nước mắt rơi xuống ——
“A tỷ.”
Giọng nàng run run, giọng điệu ẩn nhẫn lại ủy khuất.
Vân Chi nhìn bóng dáng của nàng, trong chớp mắt như nhìn thấy chính mình lúc trước.