Chương 16: Khen thưởng (1)

Kiếm quang lặng lẽ tới, Vân Chi nhìn lão giả tiên phong đạo cốt, đôi mắt trong suốt không khỏi sáng lên.

“Sư phụ!”

Vân Chi mấy ngày trước bởi vì tấn thăng, còn chưa trò chuyện với Thanh Huyền chân nhân.

Nhưng mà, hôm qua lúc thí luyện kiếm pháp, nàng có thể cảm nhận được một sự kiện rõ ràng ——

Linh kiếm sư phụ cho nàng cũng không phải vật phàm.

Nàng còn chưa cảm tạ sư phụ.

“Ôi chao, tiểu đồ đệ.”

“Hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tệ, có chuyện gì cao hứng hay sao?”

Vân Chi suy tư vài giây, nhỏ giọng đáp: “Con vừa mới đạt được hạng nhất, đây có tính không?”

“Tính, sao lại không tính!”

“Tiểu cô nương ngươi không tệ nha, vừa đến đã cho sư phụ ngươi nở mặt.”

Thanh Huyền chân nhân thấy Vân Chi nhu thuận như vậy thì cơn giận trong lòng tiêu tan hơn phân nửa, lão tựa hồ nhớ ra điều gì đó, lục lọi trong nạp giới một lúc rồi móc ra một bọc giấy dầu dày ném cho tiểu cô nương trước mặt.

Vân Chi chỉ nhìn thấy một vật thể không rõ đánh về phía mình, nàng không hề suy nghĩ, đưa tay nhận lấy.

Tập trung nhìn vào, là một túi bánh Phù Dung vẫn còn ấm.

“Vừa mua ở dưới núi, ăn đi khi còn nóng.”

“Ta và chưởng môn sư bá của ngươi nói chuyện một chút.”

Thanh Huyền chân nhân sờ sờ râu mép hoa râm của mình, lập tức đem trường kiếm của mình cắm xuống bên cạnh, vẻ mặt không vui nhích lại gần.

“Lão Khương, ngươi nói xem, ngươi bị làm sao vậy? Đã một đống tuổi rồi mà ngay cả chuyện đào đệ tử cũng làm được!”

Thanh Huyền chân nhân căm giận chỉ trích lão giả áo bào tím trước mắt, trong miệng hắn ngậm một cọng cỏ đuôi chó màu xanh.

Gió nhẹ thổi tới, cỏ đuôi chó xanh mơn mởn lung lay theo gió.

Khương Bình bị lời nói của Thanh Huyền chân nhân làm tức đến đỏ mặt: “Ngươi, ngươi ngươi! Sao ngươi có thể nói sư huynh ngươi như vậy!”

“Ngài còn biết ngài là sư huynh nữa, tiểu nha đầu này rõ ràng là đệ tử của Đệ Thập Phong ta.”

“Ngươi bảo nàng đi theo ngươi tu luyện, tính là cái gì?”

Khương Bình bị đâm một cái như vậy, khí diễm nhất thời tiêu hơn phân nửa: “Ta đây là giúp ngươi chia sẻ.”

“Không đúng, ngươi sao có thể không biết lớn nhỏ như thế, ngươi phách lối như thế, tôn nghiêm của Chưởng môn ta để vào đâu?!”

Thanh Huyền chân nhân nhổ cỏ đuôi chó trong miệng ra: “Bớt nói sang chuyện khác.”

“Tạm thời chưa nói đến chuyện này.”

“Hiện tại, Đệ Thập Phong ta lại có đệ tử chưa đến mười bốn đã đột phá Trúc Cơ kỳ, ngươi định thưởng thế nào?”

Thanh Huyền chân nhân nhớ tới quy định của Vấn Kiếm Tông, hắn nhìn tiểu đệ tử đang ôm bánh phù dung ngẩn người, lại nghiêng đầu lại, tiếp tục nói: “Tiểu nha đầu này mười hai tuổi đến Trúc Cơ tầng một, tư chất đã được coi là đỉnh cấp.”

“Làm sư huynh của ta, làm chưởng môn của bọn nhỏ, ngươi không thưởng thêm một chút?”

Vấn Kiếm Tông có quy định bất thành văn.

Vì cổ vũ các đệ tử tu luyện, phàm là đệ tử mới vừa vào tông môn, chưa đầy mười bốn tuổi đã đột phá Trúc Cơ kỳ, đều có thể hưởng thụ được một phần thưởng hậu hĩnh.

Hoặc là linh thạch, hoặc là pháp khí, hoặc là một ít đan dược chữa thương.

Khương Bình nghe được lời này của sư đệ nhà mình, lập tức có chút nghẹn lại.

Hắn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ánh mắt có chút phiêu hốt: “Cái kia cái gì, gần đây tông môn chúng ta tiêu xài lớn, tài chính có chút khẩn trương.”

“A?” Lời này vừa nói ra, thiếu niên áo trắng ở bên cạnh liền không nhịn được.

Hắn gãi gãi đầu có chút hoang mang, lập tức nhìn về phía chưởng môn vẻ mặt đau lòng, nghi hoặc nói: “Nhưng chưởng môn ngài không phải hôm qua mới mua mười ngọn núi sao?”

“Ngươi còn nói muốn đem ngọn núi này làm thành ban thưởng cho đệ tử, để khích lệ bọn hắn hảo hảo tu luyện, chấn hưng đệ nhất kiếm tông của ta.”

“Chưởng môn, ngài sẽ không mất trí nhớ chứ?”