Chương 159: Sơn Hà Huyễn Mộng (2)

Thanh âm Huyền Thiên có chút mờ mịt.

Vân Chi nghe giọng nói yếu ớt của hắn, đáy lòng dâng lên lo lắng nồng đậm.

“Huyền Thiên, ngươi làm sao vậy? Ngươi có biết hiện tại ở nơi nào không?”

Âm thanh trong đầu cực kỳ yếu ớt, hắn thống khổ rêи ɾỉ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết. Ta chỉ biết vừa mới tiến vào nơi này, linh lực trong thân thể giống như bị phong ấn. Ta thở không nổi, rất khó chịu.”

Nỗi lòng Vân Chi có chút bối rối: “Vậy Huyền Mặc cũng đi cùng ngươi sao? Hai người các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?”

Thanh âm Huyền Thiên dần dần yếu bớt: “Huyền Mặc ngay tại bên cạnh ta. Thật ra không có vấn đề gì lớn, chủ nhân ngươi không cần phải lo lắng. Ta và Huyền Mặc có thể chống đỡ. Ngươi vượt qua cửa ải trước, nói không chừng chờ ngươi đột phá cửa ải này, chúng ta liền có thể đi ra.”

Hắn ra vẻ thoải mái đùa giỡn, lòng Vân Chi như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, đau nhức vô cùng.

“Qua cửa ải gì, tìm được các ngươi lại nói.”

Huyền Thiên hít hít mũi, âm cuối mang theo vài phần run rẩy: “Tiểu chủ nhân…”

Nàng nghe thanh âm có chút khàn khàn của Huyền Thiên, tay dần dần nắm chặt.

Móng tay trong suốt bấm vào làn da mềm mại, màu máu xung quanh rút đi, một cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới, Vân Chi hít sâu một hơi, cố gắng ép mình tỉnh táo lại.

“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có thể cảm giác được hoàn cảnh chung quanh không?”

Hô hấp của Huyền Thiên yếu đi vài phần, hắn dừng lại hồi lâu, rốt cục nói: “Có thể. Ta nghe thấy tiếng nước. Bên ngoài hình như còn có tiếng nến cháy.”

Bên ngoài là một vùng tăm tối.

Huyền Thiên mở mắt ra, tựa như nhìn thấy một mảnh ánh nến nhảy nhót.

Vân Chi cắn răng: “Được, ta biết rồi. Bất kể như thế nào, ta tìm được các ngươi trước rồi nói sau.”

Nếu mình có thể cảm giác được Huyền Thiên, vậy thì ý nghĩa bọn họ cách mình cũng không xa.

Nhưng mà… tại sao huyễn cảnh lại giấu vật phẩm tùy thân của mình đi?

Nếu muốn giấu, vậy Côn Ngô Kiếm vì sao có thể may mắn thoát khỏi?

Vân Chi trong lòng nghi hoặc trùng trùng, nàng đang muốn thu hồi Côn Ngô kiếm ở phía sau, nhưng vỏ kiếm vù vù một tiếng, chậm rãi bay lên, cùng lúc đó, Côn Ngô kiếm cũng phát ra một tiếng kêu.

Đây là ý gì?

Vân Chi nhìn Côn Ngô Kiếm đang ung dung bay lên, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nhưng còn chưa đợi được bao lâu, Vân Chi đã đợi được đáp án.

Chỉ thấy Côn Ngô kiếm bay lên giữa không trung nghiêng xuống, ngay sau đó, một tiếng “lạch cạch” hạ xuống, một khối bạch ngọc bài tính chất ôn nhuận, hơi sáng từ trong đó rơi xuống.

Vân Chi trợn to mắt, nhất thời có chút ngơ ngác.

Ngọc bài của a nương không phải đã biến mất rồi sao?

Vân Chi đang nghi hoặc, trong vỏ kiếm liền có một người tí hon nửa trong suốt bò ra.

Hắn mặc một chiếc áo bào trắng nhỏ không khác gì ngày thường, trên đầu có một chiếc mũ phát quang giấu diếm.

Mái tóc đen bị gió thổi có chút lộn xộn, hắn bay xuống dưới, ôm lấy bạch ngọc bài, kéo tới dưới chân Vân Chi.

“Chi Chi đồ của ngươi.”

Vô Danh quen thuộc đến tiểu chủ nhân cũng không gọi.

Vân Chi cúi xuống nhặt ngọc bài lên, Vô Danh như trút được gánh nặng ngồi bệt xuống.

“Mệt quá, mệt quá. Khụ khụ, ngươi không biết vừa rồi ta vì bảo vệ ngọc bài này mà phí bao nhiêu sức đâu! Ta sắp mệt chết rồi! Khí tức trên ngọc bài này tựa hồ cùng ta tương xích, chỉ là kéo nó tới, cũng đã hao phí tất cả tinh lực của ta.”

Vô Danh nằm nhoài dưới chân thiếu nữ.

Vân Chi tâm trạng phức tạp, nàng nắm lấy cổ áo sau của Vô Danh, nhấc lên, lập tức ôn hòa dò hỏi: “Vô Danh, ngọc bài này vì sao lại ở chỗ ngươi?”

“Nói ra thì rất dài dòng, nói ra thì rất dài dòng.”

Vô Danh thở hổn hển, có chút mệt mỏi mở miệng.

Vân Chi thuận theo vuốt lưng cho Vô Danh, có chút lo lắng hỏi: “Ngươi nói mau. Ngươi nếu là nói chậm một chút, Huyền Thiên sẽ chịu khổ nhiều một hồi.”

Nghe đến đó, Vô Danh lập tức bật lên.

“Hắn làm sao vậy?”

Vô Danh cũng không dám thở mạnh, hắn vỗ vỗ bộ ngực, một năm một mười khai ra.

“Vừa rồi khi tiến vào ảo cảnh này, không biết từ đâu xuất hiện một cỗ lực lượng, thu hết vật tùy thân của ngươi. Vốn dĩ khối ngọc bài này cũng bị lấy đi, ta thấy ngươi đặc biệt quý trọng cái này, liền hao hết khí lực kéo nó về vỏ kiếm. Nhưng, đáng sợ nhất không phải là cái này!”

Vô Danh dừng lại một lát, hắn chỉ vào quần áo trên người Vân Chi, nói: “Trong nháy mắt, quần áo trên người ngươi đã bị đổi một bộ khác!”

Vân Chi chọt đầu nó một cái, nói: “Ta đã phát hiện từ lâu rồi, nhưng chuyện này không quan trọng. Ta hi vọng ngươi nói cho ta biết, nơi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao những vật phẩm tùy thân kia đều bị thu lại, nhưng ngươi và Côn Ngô Kiếm lại vô sự.”

Nói tới đây, trong lòng Vân Chi cũng sáng tỏ.

Mỗi một không gian đều có cấm chế và phép tắc đặc biệt của nó, ngay cả loại ảo cảnh được sáng tạo ra này cũng là như thế.

Trong không gian này, phép tắc không gian lớn hơn tất cả.